Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 1039
Cập nhật lúc: 2024-08-28 21:14:55
Lượt xem: 12
Còn về tương lai của bọn họ, thực ra anh và Mạc Như đã nhiều lần bàn bạc với nhau.
Sau khi trải qua lễ rửa tội của đô thị hiện đại có nhịp độ nhanh và ô nhiễm cao, hai người họ cùng có suy nghĩ như nhau, họ cùng lựa chọn ở lại nông thôn.
Mặc dù lúc này thành phố chắc chắc tốt hơn nông thôn, nhưng nếu bọn họ có bản lĩnh thì nông thôn chắc chắn có thể còn thoải mái hơn cả thành phố.
Chừng nào lực lượng sản xuất của nông thôn được nâng cao và giải quyết được cái ăn, cái mặc của các xã viên thì cuộc sống tốt đẹp vẫn đáng để mong đợi.
Nhưng lúc này, vì những hạn chế về chính sách, phát triển công nông nghiệp nên các thành phố không đặc biệt tốt. Trừ khi là cán bộ lớn, nếu không gia đình dân thành phố bình thường cũng rất túng quẫn.
Tất nhiên, nếu anh và Mạc Như đến xưởng chế tạo máy móc, sau này nhận được lương cao thì cuộc sống tất nhiên sẽ tốt hơn những người khác.
Chỉ là... anh vẫn có chút do dự, anh phải bàn bạc với Mạc Như, không thể tự mình quyết định.
Thực ra anh vẫn thích cày ruộng ở nông thôn, cảm giác mỗi ngày có những ý tưởng mới và những điều bất ngờ còn tốt hơn rất nhiều so với việc đi làm rập theo một khuôn khổ.
Hiện tại anh và Mạc Như ở nông thôn cơ bản là tự chủ, nhà đội và gia đình không quản bọn họ, bọn họ muốn làm gì thì làm, đội đều hỗ trợ những việc họ làm.
Nếu đến xưởng chế tạo máy móc, quan hệ nhân sinh phức tạp thì đến lúc đó không có tự do như thế.
Cho dù anh có cống hiến nhưng cũng chưa chắc thoải mái bằng chiến sĩ thi đua.
Xã hội rộng lớn như thế, vẫn đang phát triển, khoa học kỹ thuật cũng tiến bộ từng ngày, anh cảm thấy có hay không có anh vẫn như thế.
Dù sao kho kiến thức của anh về máy móc cũng có hạn. Đến với xưởng chế tạo máy móc tất nhiên có thể làm cho nó được cải thiện, nhưng những máy móc cơ bản này, dù anh không nói thì người khác cũng có thể nghiên cứu chế tạo ra, chẳng qua cũng chỉ sớm hai năm hoặc muộn hai năm mà thôi. Cho dù có thể học lại, anh nghĩ cũng chưa chắc có nhiều thành tích như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-1039.html.]
Và lĩnh vực xây dựng thành phố kiến trúc của anh không còn chỗ để phát triển trong mười năm tới.
Tất nhiên, nếu Mạc Như muốn đến thì anh cũng muốn đến, dù gì ở đây cũng có thể cho bọn trẻ hộ khẩu thành phố, tốt cho việc đi học, chăm sóc y tế, tầm mắt và việc làm.
Chỉ là đối với Thất Thất và Tiểu Bát, anh hoài nghi không biết ưu thế của hộ khẩu có tác dụng hay không, dù sao bọn họ là con của không gian, thật sự không thể so với người thường.
Bọn họ sẽ không mắc bệnh gì nên đỡ được khoản chữa bệnh.
Còn về giáo dục, anh và Mạc Như giáo dục con cái càng chuyên nghiệp và uyên thâm hơn, việc truyền cảm hứng đến con cái cũng sâu sắc hơn, về phương diện tầm mắt cũng sẽ không thiếu.
Hơn nữa, chúng có thể thi vào trường cao đẳng, anh tin vào thực lực của chúng.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, trong lòng anh càng kiên định hơn, cảm kích nói: “Chú Lý, chú nói như thế làm cháu… hơi đơ, cứ như trên trời rơi xuống một chiếc Đông Phương Hồng.”
Xưởng trưởng Lý cười ha ha, trêu chọc: “Cái thằng này, sao thế, thấy cậu có chút do dự, không muốn đến ư?”
Chu Minh Dũ: “Muốn, tất nhiên là muốn. Còn có nông dân không muốn vào thành phố ăn lương thực thương phẩm sao? Chú Lý có biết là người thôn quê tụi cháu cày ruộng khó khăn biết nhường nào không?”
Xưởng trưởng Lý mỉm cười, đặt đũa xuống: “Nào nào, để chú rửa tai lắng nghe听.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Chu Minh Dũ cười nói: “Chú Lý, chú đừng chê cười cháu, cháu chỉ lẩm bẩm thôi. Ở nông thôn, nói là dựa vào làm ruộng để kiếm miếng ăn, nhưng thực tế là chúng ta dựa vào trời để có cái ăn, trời không mưa thì chúng ta lo tưới đất, mưa nhiều thì lo thoát nước. Cày ruộng cũng lo, sợ trễ tiết khí, trồng được rồi cũng lo, sợ nảy mầm không tốt, có quá nhiều sâu bọ. Khó khăn lắm cũng mong đợi đến lúc chín, thế mà vẫn lo, sợ một trận mưa to hoặc mưa đá không kịp thu hoạch, thu hoạch về lại sợ trời mưa to, cất vào kho còn phải chiến đấu với lũ chuột và sâu bọ trong nhà kho…”
“Chà, chú Lý, chú nói nông dân chúng ta không dễ dàng chút nào. Đại đội tụi cháu còn đỡ chút, hiện tại cũng chỉ vừa mới ăn khoai lang lót bụng, quanh năm chỉ được ăn mì có vài lần. Chú Lý, sau này xưởng chế tạo máy móc chúng ta có thể làm thêm một vài máy móc cần thiết cho nông dân không. Nếu có máy móc tốt thì có thể nâng cao hiệu quả làm ruộng của chúng ta, nếu có hạt giống tốt hơn thì thu hoạch cũng tốt hơn. Chúng ta cũng có thể ăn mì mấy ngày một lần, không cần phải ngưỡng mộ người thành phố ăn lương thực thương phẩm nữa, cũng không đói bụng...”
Mặc dù trưởng Lý là người thành phố, nhưng tổ tiên của ông ta cũng làm ruộng ở nông thôn. Từ nhỏ ông ta đã có mối quan hệ rất tốt với ông nội, kinh nghiệm theo ông nội ra đồng cũng ảnh hưởng đến cuộc đời của ông ta.