Ở sân của hộ nông dân, A Tiếu bước tới ngắm. Phía , cô thấy những khác đang đổ mồ hôi đầm đìa trong ruộng bắp; phía là biển hoa rực rỡ và núi xanh ngút ngàn.
A Tiếu nghỉ ngơi vài phút, bỏ kẹo túi. Cô cầm chiếc mũ rộng vành, hề do dự, thong thả thẳng lên núi, giọng dịu dàng đến mức giả tạo: "Mọi trông vẻ sốc nhiệt cả ! Em lên núi hái vài bó hoa, về hoa cho giải nhiệt nhé!"
"Đt m! Tao còn tưởng lương tâm Tang Tiếu trỗi dậy, định phụ giúp ai ngờ? Đầu óc tao chắc cửa kẹp =))))))))"
"Mới nãy còn thấy cái vẻ đòi kẹo của Tang Tiếu dễ thương, ai dè giờ chứng nào tật nấy. Người khác lụng đổ mồ hôi, còn cô lên núi hái hoa dáng? Rảnh rỗi quá ha??"
"Không cô bảo sợ nóng, sợ cháy nắng ? Bẻ bắp thì sợ, hái hoa thì ? Năn nỉ cô rút khỏi chương trình ngay !!!"
"Mấy đủ ? Thu Thu thành nhiệm vụ của ok? Còn giúp Tống Dập với Diệp Doãn Đồng nữa ok? Mắc gì giúp mãi thế?"
"Fans Tang Tiếu bớt ảo tưởng ! Tang Tiếu mà bẻ hết bắp á? là chuyện ! Chỉ mấy đứa tụi mày mới tin nội tình mờ ám giữa cô và đội ngũ chương trình thôi."
[Chỉ vẻ: 14/9999].
Ơ!
A Tiếu khẽ nhếch môi. là, chỉ cần lười biếng bẻ bắp, đổi sang một cách khác là ngay lập tức Chỉ vẻ!
A Tiếu suy nghĩ dứt lời, cả cô và cư dân mạng đều đồng thời thấy một vật thể nào đó phấp phới rơi xuống từ trời.
Tán cây um tùm và cao lớn rung lên bần bật. Một đàn ông ăn mặc kín mít mắc kẹt cây, tránh cú va chạm trực diện với mặt đất. Cành cây khô sức nặng đè nén, uốn cong bật ngược .
“Bịch,” một vật màu đen rơi khỏi tay xuống nền đất, trượt dọc theo sườn dốc, nhanh như chớp lăn tới bên chân A Tiếu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-bia-do-dan-giua-showbiz/chuong-16.html.]
A Tiếu chiếc điện thoại chân ngẩng đầu lên. Người đàn ông cây tháo kính bảo hộ, lộ gương mặt cực kỳ sắc sảo, trắng trẻo, ước chừng hai mươi tuổi.
Cánh dù lượn của gãy một đoạn, cả mắc kẹt lơ lửng cây. Anh rơi tình thế tiến thoái lưỡng nan, ai cũng là đang cực kỳ lúng túng, nhưng dường như chẳng hề bận tâm. Thậm chí, còn thoải mái tận hưởng phong cảnh xung quanh.
Mãi đến khi thấy A Tiếu đang ở lưng chừng núi cùng chiếc flycam đang hình, mới khẽ nhướng mày, để ý lắm đến camera. Anh nhếch môi, giọng điệu biếng nhác và cao ngạo gọi A Tiếu: “Này cô! Có thể nhặt cái bộ đàm đất ném lên giúp ?”
Một giây trôi qua, động tĩnh gì.
Năm giây trôi qua, vẫn động tĩnh gì.
Mười lăm giây trôi qua, cô vẫn yên.
Trong mắt ngoài, A Tiếu lẽ vẻ ngoài của mê hoặc đến đờ đẫn. thực chất, cô đang thắc mắc tại nhảy xuống ngay để lấy bộ đàm.
Không dám nhảy ? Ánh mắt cô khẽ sáng lên, đầu tiên trong đời cô gặp nhát gan hơn cả ! Ngay lập tức, A Tiếu cảm thấy một niềm kiêu ngạo khó tả dâng lên trong lòng.
Anh thanh niên phớt lờ nãy giờ, mặt hề tỏ tức giận, trái còn nhíu mày, giọng điệu cực kỳ tự tin: "Sao thế? Phát hiện trai ? Khụ, với cô bàn bạc chút , cô ném bộ đàm lên đây ngắm bao lâu cũng nhé?"
"Ném lên ?" A Tiếu khom lưng nhặt bộ đàm. Cô bước đến tán cây, ngửa cổ đang mắc kẹt cách mặt đất hai mét: "Rồi nữa?"
Chàng trai hề sợ ngã, nhích qua nhích để cởi bớt bộ đồ bảo hộ. Đành chịu, treo lơ lửng thế hạn chế khả năng, chỉ dựa sức thì tài nào nhảy xuống leo lên . Nghe A Tiếu , giọng điệu vẫn thản nhiên: "Sau đó hả? Để cô cứu xuống, lúc về sẽ dạy dỗ một thằng..."
Nói nửa câu, đối diện với đôi mắt to tròn, long lanh của A Tiếu, nuốt chữ "ngu" còn bụng. Anh chìa tay : "Cô cứ ném mạnh lên, bắt ."
---