Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 435
Cập nhật lúc: 2025-12-11 13:32:37
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mấy con xe ngựa, líu ríu chuyện, Sở Trường Phong bên ngoài thấy cũng nhịn mà bật .
Hai ngày , cả nhà đến Thanh Dương thành.
Tòa thành gần kinh thành, cách kinh thành chỉ hai ngày đường, nên cũng phồn hoa.
Cả nhà thành, tìm một khách điếm ở ngoài dạo chơi.
Bọn họ đến Thanh Dương khá sớm, khi ngoài trời chỉ năm giờ chiều, đúng lúc đến bữa tối.
"Cha nương, hôm nay chúng ăn đồ ăn mang theo là ăn bên ngoài?"
"Ăn bên ngoài , dù cũng ăn thứ gì mới mẻ, thật vất vả mới ngoài một chuyến, mặc kệ hương vị thế nào vẫn nên nếm thử đồ ăn bản địa của bọn họ, như mới lãng phí chuyến của chúng ."
"Hì hì hì... cũng đúng ha..."
Mặt trời vẫn lặn, trong thành vô cùng náo nhiệt.
Sở Hoan Hoan vai Sở Trường Phong, hai tay nhỏ bé ôm chặt lấy đầu cha , đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, tò mò quan sát thứ xung quanh.
Đôi mắt của tiểu nha đầu , làn da trắng nõn, trông vô cùng đáng yêu.
Người đường nhịn mà ngoái đầu , còn mỉm với bé, bé thấy cũng theo, thỉnh thoảng còn vẫy tay chào .
Sở Trường Phong vỗ nhẹ m.ô.n.g nhỏ của bé: "Hoan Hoan, đừng lộn xộn."
Sở Cẩm Chu : "Muội , ngoan nào, cứ nhích tới nhích lui , cha sẽ khó bảo vệ lắm đấy."
Tiểu nha đầu liền sấp xuống, đầu nhỏ tựa đầu Sở Trường Phong, còn lộn xộn nữa.
Trên chợ bày la liệt các quầy hàng, quầy bán diều, quầy bán tượng đất nhỏ, quầy bán vòng tay...
Tóm , đủ loại đồ chơi đều bán.
Ngoài những món đồ chơi, còn nhiều quầy bán đồ ăn như hoành thánh, há cảo, mì sợi, bánh bao, màn thầu.
Thẩm Chỉ định ăn ở ven đường, thêm một đoạn, cuối cùng cũng thấy một tửu lâu cao mấy tầng, trông cực kỳ sang trọng, nàng liền vẫy tay: "Đi thôi, chúng tửu lâu ăn!"
"Oa!! Tửu lâu cao quá!"
Tòa tửu lâu lẽ là tòa nhà cao nhất ở Thanh Dương, hẳn đến năm tầng lầu.
Bây giờ, xây một tòa nhà năm tầng hề dễ, đó là một công trình lớn.
Để xây dựng vững chắc và an , tiêu tốn bao nhiêu bạc và nhân lực.
trong mắt Thẩm Chỉ, nàng chỉ bật .
Chỉ riêng tửu lâu lớn như , chứng tỏ ông chủ của nó cực kỳ giàu , mà càng giàu thì càng !
Bước trong tửu lâu, các tiểu nhị đều mặc đồng phục giống , ai nấy đều tủm tỉm.
Nhìn là họ huấn luyện bài bản, đây mới đúng là bộ dáng của một tiểu nhị nên .
Tiểu nhị dẫn bọn họ lên tầng hai, tìm một bàn gần cầu thang xuống, liền bắt đầu gọi món ăn.
Ở đây, tầng một và tầng hai là khu vực chỗ chung, còn từ tầng ba trở lên là nhã gian, nơi dành cho những khách hàng thực sự tiền.
Sau khi xuống, bọn họ bắt đầu gọi món.
Tên các món ăn thực đơn thật kỳ lạ, đầy chất thơ ca và mỹ cảm, thể đoán đó là món gì, mấy tiểu gia hỏa mà gãi đầu bứt tai: "Nương, vẫn là và cha chọn , chúng con cũng gọi gì."
Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ cũng đành nhắm mắt chọn bừa.
Thẩm Chỉ gọi hai món đắt nhất, hai món giá trung bình, hai món rẻ hơn, thêm một bát canh.
Tính tổng cộng, hết hai mươi lượng bạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-435.html.]
Quả thực là đắt đỏ! Khi gọi món, nàng còn cảm thấy tim nhói đau.
cũng chẳng còn cách nào khác, tửu lâu sang trọng thế , thể quá keo kiệt .
Huống chi, nhà bọn họ cũng tiền.
"Những món giá cao như , chắc hẳn hương vị ngon." Sở Trường Phong đoán.
Sở Cẩm Chu gật đầu tán thành: "Chắc chắn ! Ở tiệm cơm nhà chúng , chỉ cần một lượng bạc là thể ăn thịnh soạn !"
Câu sai, ở tiệm cơm nhà bọn họ, một lượng bạc thể ăn no nê như một bữa đại tiệc.
Sở Cẩm Niên lắc đầu: "Không , mấy món chỉ là đắt thôi, cảm thấy chắc chắn ngon bằng đồ ăn nương ."
Ở trong lòng nó, ai thể nấu ăn ngon hơn Thẩm Chỉ.
Thẩm Chỉ chậm rãi nhấp một ngụm : "Lát nữa ăn thử chẳng sẽ ."
Cả nhà chờ đến tận ba mươi phút, cuối cùng đồ ăn mới bứng lên.
Thẩm Chỉ đồ ăn bàn mà ngây .
Tên thì thật hoa mỹ, đầy chất thi ca, thôi thấy mỹ vị, nhưng đồ ăn mang lên hết sức bình thường.
Hai món đắt nhất chỉ là thịt hươu hầm và thịt bò hầm đơn giản, hai món trung bình là đậu que xào và trứng gà xào hẹ.
Món rẻ nhất thì chỉ là rau xào và dưa chuột trộn, còn canh là canh mướp hương trứng gà.
Mấy món ăn nông gia bình thường thế mà đặt những cái tên hoa mỹ đến , cũng họ nghĩ gì nữa?
Khóe miệng Thẩm Chỉ giật giật, mấy cha con đồ ăn bàn, chút thất vọng, thậm chí còn ghét bỏ.
Chỉ cần thôi cũng thấy những món kém xa so với tiệm cơm nhỏ nhà bọn họ.
TBC
Sở Trường Phong thử một miếng thịt hươu hầm, nguyên liệu thì , nhưng hương vị nhạt nhẽo, thịt khô, ngon.
Thịt bò hầm cũng dai! Không họ hầm bao lâu, đủ nhừ nhưng cũng chẳng còn độ mềm .
Các món ăn khác đều tầm thường, thể là khó ăn, nhưng cũng thể ăn.
Mấy tiểu gia hỏa lâu ăn những món khó ăn như , giờ ăn mà cứ thở ngắn than dài.
Trước đây, chỉ cần ăn no là cảm tạ trời đất , nhưng sống quen sung sướng, từ khổ sướng thì dễ, chứ từ sướng mà về khổ thì khó lắm.
"Cha nương, chúng ăn đồ ăn mà mang theo , mấy món thật sự khó ăn quá..." Sở Cẩm Niên nhịn lẩm bẩm.
Tiểu gia hỏa lớn nhỏ, hai vị khách ở gần cầu thang lời của nó chọc .
Tửu lâu là nơi cao cấp nhất ở Thanh Dương, đồ ăn cũng là nhất đẳng, mà trong mắt tiểu gia hỏa , những đồ ăn đó khó ăn?
Sở Trường Phong: "Ta cũng thấy , Chỉ Chỉ, chúng gói mang về, tự chế biến ?"
Thẩm Chỉ lắc đầu: "Mấy đúng là thích nghĩ gì thì nấy, dù khó ăn cũng ăn hết, chờ ngày mai sẽ đồ ngon cho."
Nói , nàng liếc sang bên cạnh, chậm rãi lấy một bình rượu từ trong giỏ : "Chẳng thích uống rượu ? Uống rượu nhà chúng , miễn cưỡng ăn hết đồ ăn ."
Sở Trường Phong thở dài: "Thôi ..."
Hai vị khách vốn định rời , nhưng khi thấy nhà bọn họ lấy rượu , bước chân hai liền dừng .
Nhìn cách bọn họ thản nhiên mang rượu theo, đủ bọn họ tầm thường.
Dù ở tửu lâu cũng rượu, nhưng uống thì đặt với chưởng quầy một ngày, mà cùng lắm cũng chỉ hai chén.
Vậy mà nhà thể dễ dàng lấy cả một bình...
Thật là đơn giản.
Hai cùng tiến gần.