Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 355

Cập nhật lúc: 2025-12-09 12:34:25
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ ôm đứa bé trở về phòng.

Nghĩ đến chuyện hôm nay , Sở Trường Phong nhịn .

"Lam Nguyệt dẫn binh Trung Nguyên đ.á.n.h trận."

"A?!" Thẩm Chỉ kinh ngạc hô lên,"Nàng nghĩ gì thế? Lam tướng quân ? Nàng gì?"

"Lam tướng quân nhất định sẽ lo lắng."

Sở Trường Phong: "Ta thấy thái độ của nàng kiên quyết, chuyện chỉ sợ là ván đóng thuyền."

Thẩm Chỉ nhíu mày,"Vậy... Tần Cửu An ?"

Sở Trường Phong: "Hiện tại vẫn , nhưng... quen "tâm khẩu bất đồng", đối với cô nương lạnh lùng lãnh đạm, chỉ sợ với , cũng sẽ phản ứng gì."

Thẩm Chỉ nghĩ, nếu Tần Cửu An tin tức , sẽ sốt ruột cỡ nào.

"Hiện tại Lâm Hà thất hoàng t.ử đoạt , thứ đều đang khôi phục đấy, nàng xem, nên trở về một chút ?"

Thẩm Chỉ ngước mắt, liếc mắt một cái nhận sự chờ đợi trong giọng của ,"Có trở về xem ?"

Sở Trường Phong: "Nơi đó mới là thật sự nhà của chúng , tuy hiện tại chúng thể rời khỏi nơi , nhưng vẫn xem nhà của chúng biến thành cái dạng gì..."

"Không đang đ.á.n.h ? Trên đường sẽ gặp nguy hiểm." Thẩm Chỉ đồng ý lắm,"Ta cùng !"

Sở Trường Phong: "Vậy ?! Xa như , hơn nữa Hoan Hoan thể rời khỏi chúng ."

Sở Trường Phong vỗ vỗ bả vai nàng,"Ta cũng nhất định , chỉ là như thôi, hơn nữa cẩn thận nghĩ , lấy thời gian?"

Đợi đến mùa hè, sẽ thu hoạch khoai tây quy mô lớn.

Tiệm thuốc, tiệm lẩu cũng yên tâm.

Thẩm Chỉ cũng nhớ ngôi nhà mà từng ở, nhưng... dù nàng cũng lớn lên ở đó, huyện Lâm Hà đối với nàng mà , cũng khác gì Bắc Dương.

Suy nghĩ một chút, nàng kéo tay Sở Trường Phong,"Chờ Hoan Hoan lớn lên một chút, sẽ cùng trở về."

"Được."

"Ưm ya..."

Hoan Hoan trừng đôi mắt to trong suốt, một hồi cha, một hồ nương, một lúc nhịn ngáp một cái.

Sở Trường Phong: "Đây là buồn ngủ ..."

Chàng ôm Hoan Hoan lên giường, đó vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh,"Chỉ Chỉ, mau lên đây!"

Thẩm Chỉ chậm rãi bò lên giường.

Hoan Hoan trông mong nàng, đến trong nàng mềm mại.

"Bảo bối, nương ôm ?"

"Ya!"

Thẩm Chỉ đưa tay ôm be đây, kết quả tiểu nha đầu nhanh chóng xoay mặt , đầu chui trong lòng cha bé, chỉ để một cái m.ô.n.g nhỏ đối diện với nàng.

Thẩm Chỉ chớp chớp mắt , chần chờ : "Con bé là ghét bỏ ?"

Tiểu nha đầu ở nhà cả ngày cùng nàng, hận thể dính trong lòng nàng, nhưng cha bé trở về, liền dính lấy cha.

"Không lương tâm."

Nàng nhéo nhéo lòng bàn tay tiểu nha đầu,"Con thật sự để ý tới nương ?"

"Bảo bảo ngoan, con mau đầu , để nương con một chút."

Nàng dịu dàng dỗ dành, quả nhiên tiểu nha đầu đầu .

Còn về phía nàng ngọt ngào.

Sở Trường Phong ở bên cạnh hai con các nàng, một nhỏ giọng chuyện với con gái, một chỉ a a a, miễn bàn bao nhiêu đáng yêu.

Khóe môi nhếch lên, cúi đầu hôn lên mặt con gái một cái, ôm Thẩm Chỉ qua, hôn xuống môi nàng.

Hai con đều ngơ ngác, đồng loạt ngước lên .

Sở Trường Phong ánh mắt của họ cho ngượng ngùng, vội vàng đưa tay che mặt hai ,"Không nữa."

"Ya ya ya!!"

Tiểu nha đầu đột nhiên phấn khích, bàn tay nhỏ ngừng vung vẩy.

TBC

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-355.html.]

Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ .

"Ưm ya..."

Một lát , Thẩm Chỉ xoa xoa mi tâm,"Con gái ngoan của đây là hôn tiếp đó."

Sở Trường Phong dở dở , vội vàng hôn lên khuôn mặt trắng nõn mềm mại của bé thêm hai cái.

Tiểu nha đầu xinh tươi như hoa nở, vui đến mức quơ chân múa tay loạn xạ.

Cười đủ , tiểu nha đầu sang Thẩm Chỉ,"Ya!"

Thẩm Chỉ: "Muốn nương hôn nữa ?"

"Ya!"

Thẩm Chỉ hôn nhẹ lên khuôn mặt bé, tiểu nha đầu càng vui vẻ hơn, tiếng non nớt trong trẻo vang khắp phòng.

Trái tim Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ đều như tan chảy.

"Bảo bối, chỉ cần cha nương hôn một cái, con vui ?"

"Bảo bối, khi nào thì mới thể gọi cha đây?"

"Bảo bối, con..."

Hai vị phụ mẫu trẻ con bên cạnh ríu rít chuyện với bé, nhưng tiểu nha đầu chống cơn buồn ngủ, đủ liền càng thêm mệt.

Không từ lúc nào chìm giấc ngủ.

Sở Trường Phong đặt tiểu nha đầu phía trong giường, đắp chăn cho bé.

Làm xong hết, đột nhiên xoay đầu Thẩm Chỉ, đôi mắt sáng rực đến mức đáng sợ.

Trái tim Thẩm Chỉ đột nhiên run lên,"Chàng gì thế? Đừng chằm chằm như ."

Sở Trường Phong lập tức kéo nàng lòng.

Nàng đè lên ,"Sở Trường Phong... Con gái chúng còn ở đây... Chàng kiềm chế một chút ..."

"Biết ..." ủy khuất ,"Chúng bao lâu ... nàng là đồ nhẫn tâm, nàng nhớ ?"

Thẩm Chỉ: "..."

"Hôm nay nàng lời , hôm nay nàng còn là của nàng nữa, nàng là của !"

Sở Trường Phong cường thế .

Thẩm Chỉ gật gật đầu,"Được ."

Trong lúc lắc lư, Thẩm Chỉ vô thức sang con gái đang ngủ say bên cạnh, thấy bé dấu hiệu thức giấc, nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng giây tiếp theo, tiếng khe khẽ của nàng trở nên đứt đoạn...

——

Chuyện Lam Nguyệt dẫn binh Trung Nguyên đ.á.n.h giặc quyết định trong mấy ngày tiếp theo.

Lam tướng quân cuối cùng cũng thỏa hiệp, ông chỉ một cô con gái duy nhất, tuy trong lòng lo lắng, nhưng ông cũng quyết định của Lam Nguyệt sẽ dễ dàng đổi.

Hơn nữa, đây cũng là một cơ hội để Lam Nguyệt rèn luyện.

Còn một lý do khác, con gái ông quá nghiêm túc với cái tên Tần Cửu An , ông thực sự sợ...

Xa cách một thời gian, con gái ông sẽ c.h.ế.t tâm.

"Tỷ tỷ, tại tỷ nhất định ? Ba bá cực khổ, cũng nguy hiểm, tỷ là con gái mà..."

Sở Cẩm Chu bên cạnh Lam Nguyệt, nhăn chặt mày,"Không thể ?"

Lam Nguyệt ôm vai tiểu gia hỏa, mặt trời lặn,"Tỷ tỷ trở thành nữ tướng quân! Không sợ khổ, cũng sợ nguy hiểm!"

Tiểu gia hỏa ngước lên nàng, đột nhiên rạng rỡ,"Tỷ tỷ mà nữ tướng quân, nhất định sẽ là nữ tướng quân xinh nhất!"

Ngoài nương , tiểu gia hỏa từng thấy cô nương nào xinh hơn nàng.

Lam Nguyệt đắc ý : "Đó là điều hiển nhiên! Ta vốn xinh mà!"

Nói , nàng véo má Sở Cẩm Chu,"Chu Chu của chúng cũng tuấn tú, lớn lên cũng tướng quân , khi đó sẽ là vị tướng quân tuấn nhất!"

Nghe , Sở Cẩm Chu thở dài: "Tỷ tỷ, nếu hiện tại trưởng thành thì bao, thể cùng tỷ đ.á.n.h giặc !"

"Khi nào thì mới thể lớn lên đây?"

Tiểu gia hỏa ôm mặt đầy phiền muộn.

Lam Nguyệt : "Thời gian trôi nhanh lắm, bao lâu nữa cũng sẽ thành một thiếu niên ."

Loading...