Xuyên không thành ác nữ nuôi chồng tàn phế - Chương 235
Cập nhật lúc: 2025-12-04 23:16:13
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên trong sơn động.
Một ảnh nho nhỏ chui khỏi cái giỏ tre úp ngược, nó vội vàng chạy khỏi cái hang động nhỏ bé .
Sở Cẩm Chu thiếu chút nữa g.i.ế.c.
Cũng may đột nhiên phát hiện sơn động nhốt nó còn một đường hầm nhỏ thông tới một sơn động khác.
TBC
Nó liền lén chạy trốn.
Chỉ là sơn động nối liền với , nó chạy mãi cũng chỗ là chỗ nào.
Cuối cùng, nó lén trộm một chiếc giỏ tre chui một cái hang nhỏ xíu, chỉ đủ để chiếc giỏ lọt qua.
Ở trong hang động nhỏ, nó tiếng kêu t.h.ả.m thiết.
Cũng những xảy chuyện gì, cho đến khi thật lâu tiếng động nào, nó mới dám chạy .
khi trong sơn động, khắp nơi đều là máu, khắp nơi đều là c.h.ế.t, nó ngây dại.
Những rốt cuộc là ai g.i.ế.c?
Nhiều g.i.ế.c như , hẳn là nhiều g.i.ế.c bọn họ.
Trời tối, tiểu gia hỏa ở trong sơn động mãi mãi, thấy nhiều c.h.ế.t, nó đáng lẽ sẽ sợ, nhưng nó gặp qua quá nhiều c.h.ế.t , những thứ thì tính là cái gì?
Không bao lâu, cuối cùng nó cũng khỏi sơn động .
rốt cuộc nó đang ở , thế nào mới thể tìm cha và nương?
Nó sợ c.h.ế.t, nhưng khi nghĩ đến thể sẽ tìm cha nương, gia gia nãi nãi cùng các , nó liền sợ hãi.
Thế giới rộng lớn như , nó tìm bọn họ?
Nó cúi đầu, nhịn rơi nước mắt.
——
Hai ngày kế tiếp, Sở Trường Phong bọn họ đều đợi ở trong sơn động, ai tâm trạng lên đường.
Tất cả cực kỳ trầm mặc.
Thậm chí ngay cả cơm cũng ăn.
Thỉnh thoảng .
Sở Cẩm Niên từng , chỉ là nó vẫn luôn ngơ ngác, giống như hóa ngốc.
Đến khi Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ nhận nó thích hợp, là hai ngày .
Nhìn nó xổm, mắt chằm chằm tay nải đẫm m.á.u , Sở Trường Phong tới bên cạnh sờ sờ đầu của nó,"Niên Niên... con... đói ? Có ăn chút gì ?"
Tiểu gia hỏa lắc đầu.
Sở Trường Phong trong lòng nghẹn đến khó chịu,"Niên Niên, ca ca con... Kiếp nhất định là một vui vẻ bình an, chắc chắn đang sống ở một nơi khác, chúng khổ sở nữa, ?"
Giọng của cực kỳ trầm thấp, cũng cực kỳ khàn.
Chàng cũng luôn , giọng tự nhiên cũng khàn khàn.
Sở Cẩm Niên lắc đầu, bướng bỉnh : "Là ca ca của con... Không thể ca ca của khác... Là ca ca của con..."
"Ca ca... sẽ c.h.ế.t... Chỉ cần con mang theo ca ca, ca ca sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh chúng ."
Nói xong nó ôm c.h.ặ.t t.a.y nải trong ngực.
Tay nải và xương cốt bên trong khô m.á.u từ lâu, nhưng vẫn còn nồng nặc mùi m.á.u tươi.
Sở Cẩm Niên một chút cũng cảm nhận , nó ôm thật chặt,"Ca ca, ca ca đừng sợ, Niên Niên ở đây, Niên Niên sẽ bảo vệ ngươi... sẽ bao giờ để cho ngươi khác khi dễ nữa... sẽ bao giờ nữa..."
Hốc mắt Sở Trường Phong đỏ bừng.
"Ca ca, bên ngoài lạnh quá, ngươi lạnh ?"
"Ca ca, hôm nay ôm ngươi ngủ sẽ lạnh nữa."
"Niên Niên." Sở Trường Phong nhận đến lúc tạm biệt con của ,"Đưa ca ca con cho cha, chúng để ca ca nhập thổ vi an."
Sở Cẩm Niên ôm c.h.ặ.t t.a.y nải,"Không cần! Không cần nhập thổ vi an... con ca ca... Chúng luôn ở bên cạnh ca ca... ca ca sẽ sợ... ca ca sẽ sợ..."
"Con cho phép bỏ ca ca..."
Sở Trường Phong há miệng thở dốc, nhưng từng thở như lưỡi d.a.o cứa tim, khiến đau đớn thể thốt nên lời.
Thẩm Chỉ dắt Mộc Mộc đang tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-thanh-ac-nu-nuoi-chong-tan-phe/chuong-235.html.]
"Niên Niên, nương cách để ca ca vĩnh viễn ở cùng một chỗ với chúng ."
Sở Cẩm Niên chớp chớp mắt ,"Vậy thế nào?"
Thẩm Chỉ nhận lấy tay nải.
Cuối cùng, tay nải hỏa táng và tro cốt đặt trong một chiếc hộp nhỏ.
Tất cả thống khổ rơi nước mắt.
Sở Cẩm Niên ôm chặt tro cốt trong ngực, tới chỗ nào ôm tới chỗ đó.
Ngay cả Mộc Mộc ôm nó cũng cho.
Đây chính là ca ca của nó...
Ca ca của nó lợi hại như , như ...
Là ca ca nhất thế gian...
Ở trong sơn động năm ngày, Sở Trường Phong xuống chân núi xem tình tình một chút, mang theo tiếp tục lên đường.
Dọc theo đường , dân chạy nạn càng ngày càng nhiều, cũng may thời tiết lên, tuyết cuối cùng cũng tan, nhiệt độ cũng cao hơn nhiều, đường cũng bớt gian nan hơn.
Dọc đường , Sở Trường Phong ngẫu nhiên tin tức huyện Lâm Hà của bọn họ quân khởi nghĩa công phá, trở thành đô thành của quân khởi nghĩa.
Còn quân khởi nghĩa khắp nơi bắt để đ.á.n.h cùng quân triều đình, hầu như thôn nào cũng bắt sạch , cũng c.h.ế.t nhiều nhiều .
Nghe tin tức , trong lòng đều rầu rĩ.
Bọn họ nếu là chạy, bắt lẽ chính là bọn họ, chừng c.h.ế.t chiến trường .
bọn họ chạy thoát, mất một đứa bé...
Mọi đều lựa chọn nào là hơn.
bất kể thế nào, thời gian vẫn ngừng về phía , bọn họ một nửa, cũng chỉ thể tiếp tục tiếp.
Sở Trường Phong tiếp tục dẫn về phía Mạc Bắc.
Trên đường qua mấy châu huyện, nơi nào cũng đều rối loạn, khắp nơi đều là thổ phỉ và quân khởi nghĩa.
Dọc theo đường yên .
Sở Trường Phong mang theo xuyên qua rừng núi, men theo bờ sông mà .
Hành lý ban đầu bỏ nhiều, ngay cả xe ngựa, xe kéo cũng Thẩm Chỉ lặng lẽ thu gian.
Chỉ là, bọn họ một tránh thoát chiến trường, lên núi, đột nhiên trời đổ mưa.
Tuy là mưa xuân, nhưng lớn, còn cách nào, đành tiếp tục tìm sơn động nghỉ ngơi.
Sở Trường Phong cùng Sở Khiếu mang theo tìm trong chốc lát, tìm một cái sơn động lớn.
Sơn động bai ba hang động nhỏ nối liền với .
"Hôm nay chúng ở chỗ nghỉ ngơi, chờ ngày mai mưa tạnh ." Chàng một tiếng, liền dẫn Thẩm Chỉ, Sở Cẩm Niên và Mộc Mộc chọn một cái động nhỏ.
Mọi bọn họ, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Cả nhà bọn họ trách, nhưng thể tự trách chính .
Nếu đưa tất cả theo, bọn họ chắc chắn sẽ dễ dàng rời hơn.
Chu Chu lẽ cũng sẽ gặp chuyện.
Trương Tuyết Mai mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, Tiểu Bảo còn quá nhỏ, nó hiểu rốt cuộc là .
Nó chỉ là Chu Chu ca ca mà nó thích thấy nữa, nhiều ngày thấy.
Nó nhớ Chu Chu ca ca.
Nằm trong lòng nương, nó nhịn nhỏ giọng hỏi: "Nương... Chu Chu ca ca... ? Tiểu Bảo nhớ Chu Chu ca ca... Chu Chu ca ca còn sẽ đồ chơi nhỏ cho con..."
Nghe lời , Trương Tuyết Mai đến kiềm chế .
"Nương, Chu Chu ca ca khi nào thì trở về a?"
Trương Tuyết Mai xoa xoa đầu nó,"Tiểu Bảo, Chu Chu của con... xa, lẽ còn cách nào con của thúc thúc thẩm thẩm nữa, con giúp Chu Chu ca ca hiếu kính thúc thúc thẩm thẩm, ?"
Tiểu Bảo từ chối, lập tức đồng ý.
"Vâng! Con sẽ hiếu kính thúc thúc thẩm thẩm."
Bất quá nhanh nó rũ vai xuống," mà... Chu Chu ca ca vì trở về?"