[Xuyên không tái sinh TN70] Niên đại văn, cô nàng chiêu trò xinh đẹp là đại lão - Chương 85

Cập nhật lúc: 2025-12-19 02:53:31
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hàng lông mi cong vút khẽ rung động, đôi môi căng mọng đầy nước, do hôn quá mãnh liệt mà vẫn còn sưng đỏ. Trông cô như đóa hoa tường vi ngoài cửa sổ, chịu nổi sự xâm lấn của gió mà trở nên héo rũ.

Đầu ngón tay Chu Ứng Hoài mang theo vài vết chai mỏng, vân vê làn da mềm mại, để đó từng vệt đỏ hằn. Đến khi kết thúc, ngoài cửa sổ dần hiện lên những tia nắng mai.

Cũng may ban đầu mua thêm hai bình thủy, trong nhà luôn sẵn nước nóng, nếu tốn thời gian đun nước. Chiếc ghế sofa mới mua tuy quần áo lót bên nhưng vẫn trở nên hỗn độn. Chu Ứng Hoài chỉ liếc một cái bế đàn bà đang ngủ say phòng ngủ, tỉ mỉ lau sạch cho cô xong mới dọn dẹp sofa và bản .

Vài vệt bám khô , Chu Ứng Hoài dùng nước ấm vò mấy mới sạch, nhưng suốt quá trình đó mặt hề chút mất kiên nhẫn nào, ngược còn ung dung tự tại, trông tâm trạng .

Dọn xong sofa, Chu Ứng Hoài xách nước nóng về phía nhà vệ sinh. Lúc qua gương, liếc thấy gì đó, khựng bước chân , đưa tay chạm vòng dấu răng sâu hoắm vai. Cảm giác nhói đau, nhưng trong mắt bỗng lóe lên một tia . Trong đầu bất giác hiện lên cảnh tượng đàn bà gan nào đó cưỡi , gào thét đòi "khắc ấn" lên . Chậc, hình như thỉnh thoảng say một cũng khá thú vị.

"Không ăn nổi nữa ." "Ngoan, ăn thêm chút ." "Không !"

Trình Phương Thu bỗng mở bừng mắt, hốt hoảng quanh. Đập mắt là cách bài trí phòng ngủ quen thuộc, rèm cửa che kín mít, một tia sáng nào lọt khiến căn phòng tối mờ. Không màu hồng tím đáng sợ, cũng đàn ông giỏi mê hoặc lòng .

Cô thở phào, từ từ dậy giường. Vừa cử động, cô cảm thấy cơ thể , đầu óc choáng váng, lưng đau eo mỏi, nơi nào đó thì cay đắng sưng tấy... Trình Phương Thu hối hận kịp, lúc thì sướng nhất thời, lúc tỉnh dậy thì cũng chẳng sướng.

Gương mặt xinh ửng hồng, một tay cô xoa eo, một tay day thái dương, nhịn căm phẫn mắng một câu: "Đồ khốn!"

lúc , cửa phòng ngủ kêu "két" một tiếng từ bên ngoài đẩy , một tên "khốn" nào đó xuất hiện ở cửa. Cô chột rụt trong chăn, nhưng nghĩ đến "thảm cảnh" của , cô tự tin trừng mắt đầy giận dỗi.

Chu Ứng Hoài hôm nay mặc bộ đồ công nhân chỉnh tề, cả thẳng tắp, tinh thần sảng khoái. So sánh hai , trạng thái đúng là một trời một vực.

Anh rõ ràng thấy câu cô chửi, bước chân khựng , đó khẽ nhướng một bên mày, từng bước đến đầu giường xuống cạnh cô, bộ định lật chăn lên.

"Để xem khốn nạn chỗ nào nào."

Trình Phương Thu ngờ hổ đến thế, hoảng hốt giữ chặt chăn, tay đẩy : "Anh cút , em còn mặc quần áo ."

"Được , đùa nữa, mua t.h.u.ố.c , bôi cho em." Chu Ứng Hoài thấy cô vẻ đề phòng như phòng trộm, mặt hiện lên nụ bất lực, trêu cô nữa mà thẳng vấn đề.

Trình Phương Thu nghi ngờ từ xuống , cho đến khi thấy như phép lấy một tuýp t.h.u.ố.c mỡ, cô mới nới lỏng cơ thể đang căng cứng, nhưng miệng vẫn nhịn mắng: "Chu Ứng Hoài, tối qua là thừa nước đục thả câu!"

"Anh sai ." Anh xin cực kỳ nhanh chóng, cánh tay dài vươn bế cả lẫn chăn lòng, ghé sát tai cô trầm giọng lặp một câu: "Vợ ơi, sai ."

Âm cuối của cao dần, giọng điệu lười nhác nhưng cực kỳ nam tính quyến rũ, hai chữ "vợ ơi" mang theo nhiệt độ nóng bỏng, gần như thấm tận lòng .

"Đừng gần em, em mắc bẫy của ." Miệng nhưng thực chất cô cũng đẩy .

Chu Ứng Hoài nhếch môi, dỗ dành nhẹ nhàng vài câu, thấy cô thả lỏng tinh thần mới nhân cơ hội : "Bác sĩ bảo bôi t.h.u.ố.c dày lên ngón tay, đó đưa trong để bôi."

"Anh hỏi bác sĩ chuyện đó gì?" Trình Phương Thu nghĩ đến cảnh tượng tìm cái lỗ nào chui xuống cho xong.

"Thì mua t.h.u.ố.c hỏi cách dùng chứ?" "..."

Trình Phương Thu thể phản bác, chỉ đành ngước trần nhà yên tĩnh một chút, nhưng bên tai vang lên giọng : "Thu Thu, rửa tay sạch ."

Ý ngoài lời là bôi giúp cô, và chuẩn sẵn sàng để bôi . Trình Phương Thu theo bản năng từ chối, nhưng : "Em tự bôi ? Nếu em tự , lấy nước cho em."

Chu đáo và tận tình, đặt quyền lựa chọn tay cô. Trình Phương Thu nắm chặt chăn, ngoài lúc tắm rửa chạm qua chỗ đó , cô bao giờ đưa tay trong. Cô thể tưởng tượng nổi cảnh tượng , vì tự bôi, chẳng thà để , dù cũng chẳng đó bao nhiêu .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tai-sinh-tn70-nien-dai-van-co-nang-chieu-tro-xinh-dep-la-dai-lao/chuong-85.html.]

Nghĩ đến đây, cô vô thức nuốt nước bọt, khẽ : "Anh ."

Nói xong, cô vén một góc chăn lên. Chăn mùa hè mỏng, cô dùng nó che nửa , đôi chân dài lộ ngoài, co . Chu Ứng Hoài quỳ một gối bên giường, thần sắc nghiêm túc thoa đều lớp t.h.u.ố.c mỡ màu trắng sữa lên ngón tay thon dài.

Gương mặt Trình Phương Thu đỏ bừng, dám , dứt khoát ngoảnh mặt . Có lẽ cô thẹn thùng, chuyện, chỉ im lặng tiến gần cô. Anh mỗi khi tiến gần thêm một phân, nệm giường lún xuống một chút, tim cô cũng theo đó mà căng thẳng thêm một phần.

Lớp t.h.u.ố.c mát lạnh hòa cùng ngón tay nóng rực của , căn bản giống bôi thuốc, mà giống như một trò chơi khó hơn. Mãi đến khi kết thúc, đầu Trình Phương Thu hổ vùi sâu trong gối.

"Cơm xong , giờ ăn luôn nhé?" "Không xuống giường." Cô ngẩng nửa khuôn mặt khỏi gối, giọng mũi nghèn nghẹt.

Chu Ứng Hoài khẽ, dùng bàn tay dính t.h.u.ố.c xoa tóc cô, dịu dàng: "Được."

Hai ngày vì nể cô thẹn, cả hai kinh nghiệm nên thực sự thỏa thuê. tối qua thì khác, tuy cô cứ nũng nịu rên rỉ suốt nhưng gan cực kỳ lớn. Tự nhiên cũng quá đáng và chìm đắm hơn khi.

Nhìn dáng vẻ uể oải của cô, Chu Ứng Hoài thấy xót xa, chút hối hận vì sự phóng túng tối qua. Anh khẽ cụp mắt, cất t.h.u.ố.c ngăn tủ đầu giường dậy khỏi phòng để rửa sạch tay. Lúc nãy nấu cơm đun thêm nước nóng, giờ dùng khéo. Pha nước sôi với nước lạnh thành nước ấm, mang đồ vệ sinh cá nhân của cô phòng hầu hạ cô rửa mặt.

Lúc đầu Trình Phương Thu còn thấy ngại, nhưng đó thấy hưởng thụ quá nên cứ để mặc Chu Ứng Hoài . Ai mà từ chối một trai mặc đồng phục tất bật phục vụ chứ? Sợ trong phòng ám mùi nặng, đóng cửa phòng ngủ.

Trình Phương Thu qua cánh cửa mở toang thấy cái nắng gắt bên ngoài, sực nhớ điều gì, cô mở to mắt hỏi: "Mấy giờ ?" Chu Ứng Hoài đồng hồ: "Bốn giờ mười ba phút chiều."

"Á á á!" Trình Phương Thu hét lên, "Hôm qua em và Kỳ Kỳ hẹn hôm nay tiệm may mà."

Chu Ứng Hoài cứ tưởng chuyện gì, bình thản múc một thìa trứng thổi nguội đưa đến môi cô, giải thích: "Sáng sớm nay Thường Ngạn An đến , đồng chí Từ tối qua cũng say, dời thời gian sang ngày mai."

Trình Phương Thu lúc mới nhớ cô và Từ Kỳ Kỳ đều uống ít, bèn gật đầu: "Vậy thì ."

Dứt lời, cô há miệng ăn thìa trứng Chu Ứng Hoài đút, trong miệng còn thức ăn nên giọng cô mơ hồ: "Thế còn ? Anh bệnh viện lúc nào?" "Tầm mười hai giờ trưa, sẵn tiện cửa hàng cung tiêu mua thức ăn, còn ghé bưu điện gọi điện thoại nữa." Cô ngủ ngon quá, chẳng gì hết. " , bố chuyện điện thoại với em."

"Vâng." Trình Phương Thu vô thức đáp lời, đến khi phản ứng gì, cô suýt nữa miếng trứng cho sặc. Cô ho sù sụ, Chu Ứng Hoài vội vàng đưa ly nước tới. Uống ực ực nửa ly nước cô mới hồn.

"Cái gì cơ?" Trình Phương Thu trợn tròn đôi mắt đào hoa, bố chồng chuyện với cô? Đột ngột thế! Cô chuẩn gì cả, , cô bao giờ chuẩn cho chuyện . Cô vốn tưởng lâu mới đối mặt với bố chồng, quên mất ở xa thì gặp mặt nhưng vẫn còn phương án gọi điện thoại. Bây giờ đột nhiên Chu Ứng Hoài thông báo tin , cô lúng túng căng thẳng.

"Bố ăn thịt mà sợ."

Chương 53: Gọi điện thoại

Sợ hãi thì hẳn, chỉ là chút bồn chồn lo lắng.

Trình Phương Thu định tâm trạng, mở miệng hỏi: "Khi nào ạ?"

"Hẹn lúc tám giờ tối. Phía khu tập thể phòng điện thoại, ở 115 tòa nhà 1. Đợi em nghỉ ngơi khỏe chúng xuất phát." Chu Ứng Hoài thấy cô bình tĩnh liền múc thêm một thìa cơm đưa lên môi cô.

sớm muộn cũng trải qua, chỉ là vấn đề thời gian, Trình Phương Thu gật đầu đồng ý, còn quấn lấy Chu Ứng Hoài hỏi nhiều về sở thích của bố . Ví dụ như, họ thích kiểu con dâu thế nào...

Chu Ứng Hoài suy nghĩ nghiêm túc một hồi mới : "Anh thấy họ sẽ thích kiểu như em."

Nói cũng như , Trình Phương Thu thầm đảo mắt, cảm thấy cần lãng phí thời gian Chu Ứng Hoài nữa. Trong mắt , cô chính là miếng bánh thơm gặp yêu, hoa gặp hoa nở. Tiếp xúc đầu với bố chồng, cứ thể hiện phóng khoáng, đúng mực là . Người lớn chắc đều thích kiểu hiểu lễ nghĩa, điều và hiếu thảo, cô cứ cố gắng theo hướng đó tùy cơ ứng biến, chắc sai . Hơn nữa chỉ là gọi một cuộc điện thoại, đến mức mất lòng ai.

Vả , cô và Chu Ứng Hoài lĩnh giấy kết hôn , dù họ thích cô thì chuyện cũng ngã ngũ, đổi gì. Thích thì nhất, thích cũng chẳng , suy cho cùng là cô và Chu Ứng Hoài chung sống với .

Loading...