"Đại nương, bọn gặp lũ lụt nên thất lạc với nhà, thể cho bọn ở nhờ một ngày ?" Khương Bảo Châu tỉnh, lấy lòng với đại nương . Nàng và Thẩm đại nhân cần tìm địa phương trú tạm, ngoại trừ tiền tài thì còn dựa một lời ngọt
Chỉ là ở nhờ nhưng đương nhiên bọn họ sẽ trả đủ bạc, chiếm một chút lợi nào của nhà đại nương, hy vọng đại nương thể châm chước, chờ mưa nhỏ một chút thì hai bọn họ còn tiếp tục lên đường, hội hợp với đại quân.
Cả Khương Bảo Châu rét run, suy nghĩ nên lấy thuốc trong gian uống , nếu nàng sẽ kiên trì bao lâu.
"Việc .."
Thôn trưởng sớm rõ ràng, thôn bên cạnh cho lưu dân ở tạm, kết quả cả nhà bụng trong một đêm g.i.ế.c sạch, tất cả tiền tài trong nhà đều cướp bóc, vì tự bảo vệ nên bọn họ thể bụng.
Nếu như cho ngoài ở tạm xảy chuyện thì ai thể chịu trách nhiệm? nếu mặc kệ, xung quanh cũng tuyệt đối thôn xóm nào cho hai ở tạm, sắc mặt tiểu nha đầu ửng hồng, chắc là mưa xối cảm lạnh.
"Thôi, , nữ tử thể lạnh, nếu sẽ chịu tội."
Đại nương động lòng trắc ẩn, cũng là vì thấy đôi nam nữ , giống như nhà nông. "Cho đại nương lắm miệng hỏi một câu, quan hệ giữ hai các ngươi là gì?"
"Phu thê."
"Huynh ."
Bởi vì bàn lời kịch, cho nên Thẩm Hoài Dung và Khương Bảo Châu khác , đưa đáp án khác biệt.
Sắc mặt Thẩm Hoài Dung hề đổi, sẽ đổi đáp án, sẽ chịu trách nhiệm với Khương Bảo Châu thì sớm muộn gì cũng sẽ cưới nàng, nên họ chính là phu thê.
Còn nữa, nhà đại nương chỉ hai gian phòng, chỗ để nhường nhiều phòng hơn, hai bọn họ là phu thê thì sẽ thỏa hơn, mà thì tương đối phiền toái, yên tâm để ngoài chăm sóc Khương Bảo Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-94.html.]
Lý do của hai giống , Khương Bảo Châu bất đắc dĩ thỏa hiệp, sửa lời : "Đại nương, thật và là biểu ."
"Thì là càng thêm !"
Đại nương sửng sốt, đó lộ nụ thấu hiểu, tiểu nha đầu trông nhỏ tuổi, lẽ còn cập kê, chắc hẳn là tiểu bạch kiểm lừa gạt chạy trốn khỏi nhà.
Đại nương suy nghĩ một lát, quyết định cho hai ở tạm, đó bà sẽ khuyên nhủ tiểu nha đầu, kết chú ý lệnh của cha , lời của mai mối, cưới hỏi đàng hoàng, chạy trốn , việc sẽ ảnh hưởng đến danh tiết!
Trời mưa to dứt, đại nương thở ngắn than dài, ông trời mù, chạy nạn càng ngày càng nhiều, thì nông dân dựa trời để ăn cơm thì gì còn con đường sống.
"Trong thôn chúng phần lớn đều là , chẳng qua thôn bên cạnh xảy chuyện nên trưởng thôn cũng chút sợ hãi."
Lưu dân chỉ vì một miếng cơm mà tay tàn nhẫn, đại nương thu lưu Thẩm Hoài Dung và Khương Bảo Châu cũng là đang mạo hiểm, chẳng sợ hai là , nhưng truyền tới tại thôn trưởng thì đại nương cũng cho trong thôn một lời giải thích.
"Vậy..."
Thẩm Hoài Dung đang đưa thêm tiền cho đại nương, nhưng Khương Bảo Châu kịp thời đoạt lấy câu chuyện: "Đại nương, ngài họ gì, chúng liền là từ nhà đẻ của ngài.
"Họ Dương."
Đại nương ám chỉ một chút, phát hiện Khương Bảo Châu hiểu ý bà nên bà hài lòng.
Nói dối rằng họ là cũng lý, hai họ cũng chỉ ở tạm thời, vài ngày nữa sẽ rời .
"Nha đầu, trong phòng bếp đun xong nước nóng, ngươi rửa mặt một chút .”
Dương đại nương một đứa con trai, con trai và con dâu việc ở trong thành, quanh năm suốt tháng về vài , trong nhà lúc quần áo thích hợp cho bọn họ .