Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 80
Cập nhật lúc: 2024-07-31 17:01:39
Lượt xem: 72
Khương Bảo Châu nhẫn tâm nhắm mắt đi trước, mặc cho phụ nhân cầu xin như cũ.
Phụ nhân lộ ra nụ cười dữ tợn, vậy thì đừng trách bọn họ, chờ đến khi đoàn người nghỉ ngơi, bà ta sẽ cùng nam nhân của bà ta xuống tay g.i.ế.c người cướp của, chỉ có đánh c.h.ế.t người thì mới đoạt được đồ vật. Hiện tại còn không đến lúc khó khăn nhất, nếu không thì đến thịt người thì bà ta cũng ăn!
Nạn dân chạy nạn nhìn thấy hy vọng, theo sát đại quân như thuốc cao bôi trên da chó, theo tới lúc giữa trưa.
"Tiểu muội, ta thấy những nạn dân đó không có ý tốt, muội đi đâu thì bảo nhị ca đi cùng muội, muội nhớ là đừng đi một mình.”
Khương Tu Võ quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của những nạn dân đó đang nhìn hắn giống như muốn xuyên thủng một cái lỗ trên người hắn, khiến cho người cảm thấy rất không thoải mái.
"Được ạ."
Khương Bảo Châu rất muốn đi vệ sinh, nhưng mà suy xét thật lâu rồi thì nàng vẫn nhịn xuống.
Tuy rằng bọn họ đi theo đội quân lưu đày, nhưng nếu nạn dân tấn công vào nhà mình thì các tướng sĩ cũng sẽ không xen vào việc của người khác.
Đến khi Khương Bảo Châu đang tự hỏi, thì người phụ nhân tìm nàng xin thức ăn bị từ chối kia lập tức tiến lên nói: "Mau, trên xe đẩy của bọn họ có đồ ăn, mau tới cướp!"
"Mơ tưởng!"
Quả nhiên, nạn dân chạy nạn cò hung dữ hơn cả thổ phỉ, trong tay mỗi người đều cầm một gia cụ, tư thế như muốn liều mạng.
Khương Tu Võ kéo Khương Bảo Châu ra phía sau mình, nói với Tiểu Ngũ Tử, thủ hạ của Bạch Lạc Trần: "Làm phiền ngươi đánh xe ngựa về phía trước."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-80.html.]
Phía trước đại đội nhân mã có Thẩm đại nhân, nạn dân có lá gan to đến mấy cũng không dám xuyên qua đại quân để cướp đoạt.
Tiểu Ngũ Tử gật đầu, nhanh chóng giơ roi lên, mà Khương Bát Đấu cùng Văn Thị ở trên xe ngựa nghe thấy động tĩnh thì đều bị sợ hãi, hai người cương quyết muốn xuống xe ngựa để cứu nữ nhi.
"Cha, nương, có nhị ca bảo vệ con rồi nên con không sao đâu, mọi người đi tìm Thẩm đại nhân trước đi!" Khương Bảo Châu gân cổ lên nói, nàng cũng không cảm thấy thất vọng đối với việc các tướng sĩ không ra tay, các tướng sĩ đi ra ngoài có quân quy, trái lệnh thì sẽ bị trảm, ai dám xen vào việc của người khác chứ. Lại nói chỉ là bị cướp đoạt thức ăn, nếu phân thức ăn cho nạn dân thì ít nhất sẽ không bị đánh.
"Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia muốn đi gọi viện binh, chúng ta nhanh chóng ra tay đi!"
Phụ nhân híp mắt rồi móc ra một chiếc đao lớn sáng chói từ trong bao quần áo.
Trong lòng Khương Bảo Châu tức giận, nàng đưa thức ăn cho lưu dân thì người trong nhà nàng ăn bằng cái gì? Hiện giờ thức ăn chính là mệnh, những lưu dân này xảo quyệt như thế, lòng dạ bất chính, rõ ràng chạy nạn nhưng thân thể lại cường tráng màu mỡ, không hề giống người ốm đói vì thiếu thức ăn chút nào, vừa thấy là biết đã cướp đoạt không ít tài vật.
Bọn họ không có thức ăn thì bản thân phải hào phóng giúp đỡ sao? Không có thì đi cướp đoạt, ai dạy cho bọn họ cái tật xấu này!
Không cho chính là không cho, Khương Bảo Châu cắn chặt khớp hàm, nàng bảo đảm lưu dân sẽ không lấy đi được một hạt gạo nào ở trong tay nàng, cho dù hù dọa nàng cũng vô dụng!
"Nhưng mà tiểu nữ hài này có da thịt non mịn, lòng dạ lại không tốt, chúng ta bắt nàng bán vào hoa lâu, đổi lấy tiền mua rượu uống đi!"
Có nạn dân đề nghị, ánh mắt không hề có ý tốt, nhìn qua thì tiểu nha đầu này vẫn còn chưa cập kê, đúng là độ tuổi mềm mịn ra nước, sau khi chạy nạn thì mấy người còn chưa gặp được mặt hàng nào cực phẩm như thế, không nhịn được lại muốn sung sướng một trận đã rồi nói tiếp.
"Không bán, để lại cho Đại Mao làm tức phụ cũng không tồi."
Tuy rằng nhiều thêm một miệng ăn cơm, nhưng lại có thể làm công hầu hạ Đại Mao, chờ thêm hai năm còn có thể sinh dưỡng, bớt đi phí tổn cho nhi tử cưới vợ, chẳng phải là càng có lời hay sao.
Hơn nữa bán đi đổi tiền, lại muốn mua một nha đầu tốt như thế với giá ngang bằng thì sẽ không mua nổi.