Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 77
Cập nhật lúc: 2024-07-31 17:00:04
Lượt xem: 91
"Giao cho Thanh Y làm đi."
Ý của Thẩm Hoài Dung là bảo Khương Bảo Châu không cần nhọc lòng, hắn nhìn thấy nơi lợn rừng xông tới có một bụi hoa cúc hoang dại chưa bị dẫm đạp, hắn ngắt xuống, hoa cúc cũng là một loại thuốc, ngày thường có thể pha nước giảm nóng.
"Vào trong núi đi, có hạt dẻ dại và hạch đào dại."
Khương Tu Võ dẫn đường ở phía trước, Thẩm Hoài Dung đi theo ở phía sau huynh muội hai người. Trong núi này tùy ý cũng có thể thấy được mấy thứ không đáng giá tiền, nhưng đối với những người đang trên đường lưu đày như nhà Khương gia thì cũng là một món ngon khó có được.
Vì thế, Thẩm Hoài Dung hái thuốc, hai người Khương Bảo Châu cùng Khương Tu Võ cùng nhau hái hạt dẻ cùng hồ đào, hai huynh muội phân công ăn ý, muốn thừa dịp trước khi trời tối hẳn thì hái nhiều một chút.
Chiếc rổ nhỏ không đủ chứa, Khương Tu Võ cống hiến ra áo ngoài của bản thân, Khương Bảo Châu vùi đầu nhặt, thuận tiện lén cất giữ vào trong không gian, trong không gian của nàng không thể nào chỉ có ra mà không có vào.
Sâu trong núi có cây táo dại, còn có vài loại quả không biết tên, Khương Bảo Châu còn kinh ngạc phát hiện một cây quả phỉ, lại chỉ huy Khương Tu Võ làm cu li.
Chờ đến khi Thanh Y mang lợn rừng về xong lại lên núi thì trời đã tối đen đến nỗi duỗi tay cũng không thấy năm ngón.
Mưa nhỏ tí tách tí tách, đường xuống núi trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Khương Bảo Châu đi được vài bước rồi lại quay đầu lại, sau đó lại nhìn về Khương Tu Võ đang bước nhanh ở phía trước: "Nhị ca, huynh chậm một chút, cẩn thận dưới chân."
Chẳng may Khương Tu Võ dẫm vào khoảng không một cái, vậy thì sự vất vả mấy canh giờ của bọn họ sẽ như nước chảy về biển đông.
Vì thế, Khương Bảo Châu rất lo lắng, nhị ca nàng luôn rất tùy tiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-77.html.]
"Người tập võ làm sao có thể tùy tiện té ngã được"
Khương Tu Võ tràn đầy tự tin, nghĩ đến cơm chiều có thịt lợn rừng để ăn thì ngoài miệng cười như hoa nở. Hắn là người có công lớn nhất, nên muốn ăn một bữa thịt ba chỉ, là cái loại vào miệng là tan kia thì chắc là cũng không quá đáng đúng không.
Dưới chân núi, lợn rừng đã bị tách ra, bởi vì lợn rừng quá lớn nên đoàn người không tiện mang theo trên đường. Vì vậy lợn rừng được Thanh Y đưa một phần cho tướng sĩ, trong đó bao gồm cả Trần quan sai mới được điều tới để quản lý người Khương gia.
Thái độ của Trần quan sai đối với người Khương gia tương đối lạnh nhạt, lời nói cũng không trách móc nặng nề, cái này làm cho trái tim Văn Thị vẫn luôn treo cao cuối cùng cũng rơi xuống.
"Nương, ngài lên trên xe ngựa nói chuyện với cha đi, bên này giao cho ta làm là được rồi."
Văn Thị là phụ nữ có thai, Khương Bảo Châu làm chủ đưa người lên xe ngựa, sau đó xuống làm trợ thủ cho Khương ma ma.
Cuối buổi, gã sai vặt Tiểu Ngũ Tử của Bạch Lạc Trần đã làm ra được một cái chảo sắt lớn ở trong thôn, vừa vặn dùng để hầm thịt.
Trong lúc chuẩn bị trước khi nấu, Khương Bảo Châu thêm rượu gia vị cùng một loại gia vị kho để loại bỏ đi mùi tanh của thịt lợn rừng, theo sau tăng lớn lửa để hầm nấu. Chờ đến khi thịt lợn rừng hầm xong cũng phải mất khoảng hai canh giờ, mùi hương bay rất xa, ngay cả Vệ Định Phong ở phía trước cũng đều ngửi thấy mùi hương, tuy rằng thèm chảy nước miếng, nhưng mà Vệ Định Phong vẫn rất cẩn thận mà nằm vùng bên trong xe ngựa.
Bữa tối chỉ có hai món rau xào đơn giản, nấm rừng xào thịt, cộng thêm một món thịt kho tàu, mọi người đều ngồi ở lều trại, lúc ăn và ngủ không nói chuyện, tốc độ hạ đũa cực nhanh.
Khương Bảo Châu dùng bữa với cha mẹ ở trên xe ngựa, Khương Bát Đấu vừa ăn vừa thổn thức, trước kia cả ngày ăn chay, chờ đến khi lưu đày mới phát hiện thật ra bây giờ mới được coi là cuộc sống. "Cả đời tranh đoạt danh lợi lại bỏ qua việc làm bạn với người nhà, vậy thì cũng không có ý nghĩa gì."
Nghĩ đến việc Văn Thị có thai, Khương Bát Đấu cười khổ nói: "Phu nhân, bà phải chịu tủi thân rồi."
Khương Bát Đấu nắm lấy tay Văn Thị, Văn Thị cau mày đẩy ra, rất là ghét bỏ nói: "Đã là phu thê già rồi mà ông còn nói cái này làm cái gì."