Chờ đến khi món cơm hấp lạp xưởng và khoai tây nồi, Khương Bảo Châu bỏ thêm mấy quả kỷ tử nồi nước đun sôi, đưa đến xe ngựa.
"Bảo Châu, nhị ca con ?"
Khương Bát Đấu thấy đồ ăn, chắc là do con gái bảo bối nấu, khỏi xót xa : "Sau việc nặng cứ bảo nhị ca con , nó sức khỏe"
Khương Bát Đấu xong thì liếc mắt Khương Tu Văn đang sách ở một bên, tức đến mức đau dày. Ông sai , lúc ông cổ hủ kiên trì với câu quân tử xa nhà bếp, Khương Tu Văn trở thành văn nhân, học hết tật của ông.
Nên là khi xe ngựa của Bạch công tử sách, Khương Tu Văn ngay cả cơm cũng ăn, hết sức chăm chú, ngay cả khi Khương Bảo Châu lên xe ngựa mà cũng chẳng .
"Cha, cha ăn cơm , đêm nay chừng đổ mưa"
Đi đường sợ nhất là ngày mưa, Khương Bảo Châu sầu lo : "Bạch công tử bảo, ngài mang theo mấy cái chăn, nếu cha lạnh thì cứ đắp."
Đã nợ ân tình, tương lai nếu Bạch Lạc Trần chuyện gì cần giúp đỡ thì tất nhiên Khương Bảo Châu sẽ chối từ, nhưng mà mắt con đường lưu đày thì nhà đành nhờ vả .
Khương Bảo Châu giống như bà cụ non dặn dò cha Khương Bát Đấu yên tâm, ngàn vạn đừng suy nghĩ bản kéo chân , rốt cuộc ai thương cả.
"Bảo Châu, con yên tâm , cha , cha vẫn là trụ cột trong gia đình."
Đã mười mấy ngày kể từ khi lưu đày ở kinh thành, tóc của Khương Bát Đấu lốm đốm trắng, thoạt trông già mười tuổi so với lúc ở đoạn đầu đài, thời gian di chuyển dài cộng thêm vết thương nên eo ông thể thẳng nổi.
Khương Bảo Châu mà thấy chua xót, nàng gì nhiều, chỉ thể khuyên giải đôi ba câu. Sau khi xuống xe ngựa, một trận gió đập mặt, Khương Bảo Châu dùng ống tay áo che mặt bước nhanh hơn.
"Tiểu !"
Hai tay Khương Tu Võ trống trơn, nhóm Bạch Lạc Trần và Tiểu Ngũ Tử cũng giống hệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-70.html.]
"Bạch công tử, trong nhà chỉ mấy món đơn giản, nếu ngài chê thì vẫn thể ăn tạm để lấp đầy bụng." Nếu cứ chờ Bạch Lạc Trần lấy trứng gà về thì nấm kim châm cũng lạnh mất.
"Không chê, chê!"
Tiểu Ngũ Tử vội vàng tỏ thái độ, lúc từng đắc tội với Khương gia, còn Khương Bảo Châu châm chọc mắng một trận, ăn ké cơm thì khách sáo một chút, với Khương gia.
Công tử nhà một hai cứ đòi theo đại quân, cũng dẫn theo đại nương chuyên nấu cơm, nhưng tay nghề gì nên hai chủ tớ đành ăn bánh bột ngô lạnh tanh cho qua ngày, bây giờ một ngụm cơm nóng hổi để ăn thì còn kén cá chọn canh gì chứ!
Không quan tâm đến hai chủ tớ đang ăn điên cuồng, Khương Tu Võ vỗ vỗ ngực, tới tận bây giờ còn kịp định thần .
Cảnh tượng mà thấy m.á.u me đầm đìa, tiếng kêu thảm thiết của Lưu quan sai, Khương Tu Võ cảm giác nửa chợt vô cùng lạnh lẽo, suýt chút nữa dọa tới đái quần, quá độc ác!
"Rốt cuộc thế nào, chúng lộ ?"
Khương Bảo Châu nhíu mày, cho rằng phần trăm xảy chuyện đó là nhỏ, tuy rằng nàng chôn quần áo của Lưu quan sai, hơn nữa còn ném trong gian hủy thi diệt tích, Lưu quan sai sẽ tìm thấy chứng cứ.
"Cái đó, vẫn là một cô nương xuất giá..."
Khương Tu Võ ấp úng, Khương Bảo Châu thúc giục liên tục, lúc mới thốt lên một câu: "Lưu quan sai biến thành thái giám !"
Phần yếu ớt nhất cơ thể bóp nát ngay mắt, đúng là thảm thật!
"Huynh ?"
Khương Bảo Châu miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh, luật pháp của Đại Tề khác với thời hiện đại, đôi khi vì để sống sót, thể tay tàn nhẫn, cá lớn nuốt cá bé.
"Không ."
Khương Tu Võ chỉ cảm thấy lạ, và Khương Bảo Châu mới chôn đống quần áo xong thì trong thôn đến bắt gian, tưởng nhầm Lưu quan sai trần trụi bên bờ sông chính là tên gian phu, hơn nữa còn cho Lưu quan sai cơ hội giải thích dùng tư hình, một việc xảy quá nhanh, cũng quá trùng hợp.