Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 64
Cập nhật lúc: 2024-07-30 16:17:56
Lượt xem: 91
Khương Bảo Châu vô cùng nghe lời, còn nói một cách thật lòng, dù sao hiện tại trong nhà mỗi một bước đi đều rất khó khăn, tương lai có lẽ sẽ càng thêm khó khăn. Nhưng thế thì sao chứ, chỉ cần mọi người trong nhà đi cùng nhau thì nàng không sợ cái, cũng sẽ không phải đối mặt với khó khăn một mình.
Ở phương bắc hoang dã, Khương Bảo Châu tin mình có thể dẫn dắt cả nhà hướng đến một cuộc sống khá giả và ấm no hạnh phúc.
An ủi phụ thân vài câu xong thì cũng đã đến lúc lên đường.
Trong nhà ngoài phụ thân ra thì Khương ma ma cũng bị đánh mấy roi, vết roi xanh xanh tím tím che phủ trên lưng bà ấy.
Văn Thị ở trong lều trại bôi thuốc cho Khương ma ma, Khương ma ma vô cùng áy náy nói: "Phu nhân, lão nô bị lưu đày cùng người vốn dĩ nên lo chuyện cơm nước, chăm sóc cho người và lão gia hằng ngày, ai ngờ lại trở thành gánh nặng, ngược lại còn phải để người và tiểu thư chăm sóc cho lão nó nhiều hơn."
"Khương ma ma, bà đã ở Khương gia được bao nhiêu năm rồi?"
Văn Thị cẩn thận bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương, cảm thán nói.
"Năm người sinh Đại công tử, là năm lão nô đến Khương gia."
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng chốc đã qua hai mươi năm, Khương Tu Văn cũng đã gần đến tuổi cập quan, trong nhà chỉ có mỗi Bảo Châu là nhỏ tuổi nhất, chỉ mới mười ba.
"Đúng vậy, bà ở Khương gia đã được hai mươi năm, sớm đã trở thành người nhà của chúng ta"
Người một nhà cũng không cần nói chuyện xa lạ như thế, Văn Thị không thích nghe Khương ma ma nói lời khách sáo.
Hiện tại, với thân phận là tội thần của Khương gia thì còn không bằng hạ nhân trong sạch, Khương ma ma cùng Khương Đại đi theo bọn họ đến phương bắc cũng xem như chịu tội cùng.
Chờ Khương ma ma mặc quần áo xong, Khương Bảo Châu cũng đi vào lều trại, nàng cắn răng nói: "Khương ma ma, chắc chắn con sẽ trút giận thay người"
"Lão nô cảm ơn tiểu thư"
Khương ma ma mỉm cười, phía sau vừa mới đau rát như vậy nhưng hiện tại lại có cảm giác mát lạnh, không còn khó chịu nữa.
Thẩm Hoài Dung cũng chưa rời đi, Vệ Định Phong cũng không chịu đi mà chỉ đứng ở một bên xem kịch, Vệ Định Phong nhìn Khương Bảo Châu từ trong lều trại đi ra, rồi lại nhìn chằm chằm Thẩm Hoài Dung, hình như hắn ta đã nắm giữ được một bí mật mà không thể cho ai biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-64.html.]
Hóa ra Thẩm Hoài Dung vô cảm lạnh nhạt với nữ tử là vì hắn thích những tiểu cô nương, đây là sở thích đặc biệt nha!
Nếu không, Thẩm Hoài Dung có ý chí sắt đá như vậy, không thể nào vội vàng đi theo Khương Bảo Châu như thế, lại càng không thể đối xử khác biệt với người của Khương gia như vậy.
"Tiểu Vệ đại nhân có chuyện cần nói sao?"
Vốn dĩ Thẩm Hoài Dung không muốn để ý đến Vệ Định Phong, nhưng ánh mắt của đối phương quá thẳng thắn, đến mức hắn không thể xem nhẹ.
"Không thể nói.
Vệ Định Phong cười ha ha, nháy mắt một cái sau đó cất bước rời đi.
"Công tử, tên đó có bệnh sao?"
Thẩm Hoài Dung biết y thuật nhưng không phải bệnh gì cũng có thể chữa trị được, trên đời này cũng có không ít người có tâm tư không đứng đắn, hắn không thèm để ý.
Đại quân đã bắt đầu chuẩn bị điểm tâm, sau khi ăn xong sẽ lên đường, Thanh Y thấy vậy cũng đi tìm Lưu quan sai để bàn bạc.
Bạch Lạc Trần ngáp một cái, trên đầu như cái ổ gà từ trong lều trại đứng dậy đi ra, lều trại không thoải mái bằng xe ngựa nên hắn ta muốn trở về xe ngựa.
"Không được."
Thẩm Hoài Dung từ chối, vả lại còn nói rất rõ ràng.
"Vì sao?"
Vừa mới nhân lúc hắn ta ngủ say mà ném hắn ta từ trong xe ngựa ra ngoài không chút đắn đo gì, chưa đến một canh giờ mà ngay cả xe ngựa cũng không còn là của hắn ta nữa à?
Lần này Bạch Lạc Trần muốn đi tới phương Bắc làm việc, đường đi còn có ngàn dặm nữa, hắn ta phải đi thế nào? "Ở càng xe có vị trí cho hai người ngồi.”
Thẩm Hoài Dung sắp xếp chỗ cho Bạch Lạc Trần thật tốt, ngồi ở càng xe chung với tiểu Ngũ Tử là có thể giải quyết được vấn đề.
Bạch Lạc Trần há hốc miệng, người này đưa xe ngựa cho Khương Bát Đấu dưỡng thương, còn hắn thì phải dầm sương dãi nắng, hắn có bị ngu đâu mà phải nhường chỗ cho người khác?