Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 56
Cập nhật lúc: 2024-07-30 09:02:31
Lượt xem: 100
Hôm qua sau khi bị mất mặt, Thanh Y rất buồn bực, mùi thối kia không phải lần đầu tiên xuất hiện, hình như lần trước đã từng xuất hiện trên xe ngựa của Vệ Định Phong, chẳng lẽ hôm qua là Vệ Định Phong trốn trong chỗ tối?
Thanh Y trái lo phải nghĩ, quyết định về sau rời xa Vệ Định Phong.
"Cảm ơn Bạch công tử săn sóc."
Thanh Y nghiêm túc nói lời cảm ơn, nhận ân tình của Bạch Lạc Trần, hắn đưa mì sợi cho Thẩm Hoài Dung, công tử lại không nhìn lấy một cái.
"Bạch Lạc Trần đưa tới?"
Một chén mì sợi bình thường, thậm chí cũng không thêm một quả trứng gà nào, thoạt nhìn có vẻ cũng không ngon miệng lắm.
Thẩm Hoài Dung cầm quyển sách, trong lòng bực bội.
"Là tiểu thư Khương gia nghiên cứu ra, tên là mì ăn liền"
Vốn dĩ Thanh Y muốn giải thích đồ vật này là Bạch Lạc Trần đổi được, nhưng mở miệng lại nói thành Khương Bảo Châu.
"Vậy sao?"
Sắc mặt Thẩm Hoài Dung thả lỏng, hắn cầm đôi đũa gắp một sợi mì bỏ vào trong miệng, sau đó tốc độ nhanh hơn. Mặc dù thoạt nhìn rất bình thường, không có hành lá xanh biếc điểm xuyết, nhưng mà hương vị rất tốt, mì sợi nhai rất ngon, dùng để đỡ đói rất tốt.
"Đi lấy ít trái cây đưa qua cho Khương tiểu thư đi."
Bữa ăn vừa lòng, Thẩm Hoài Dung cũng không keo kiệt.
Thanh Y có chút không tình nguyện, cái này cũng không phải công lao của Khương Bảo Châu, tiểu nha đầu kia không có việc cầu xin thì tuyệt đối sẽ không nhớ đến công tử nhà mình.
"Ngươi đừng quá mức hà khắc với nàng."
Khương Bảo Châu chưa cập kê, vẫn là một tiểu nha đầu, lúc trước ở kinh thành, nàng chính là thiên kim của quan to nhất phẩm, cho dù quan hệ xã hội của Khương Bát Đấu chẳng ra gì, nhưng khi gặp người Khương gia, mọi người đều phải kính trọng.
"Tình huống của Khương gia thế nào, không phải ngươi không nhìn thấy, đều dựa vào tiểu nha đầu lạc quan chống đỡ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-56.html.]
Ngày đầu tiên bị lưu đày, Khương Bát Đấu và Văn Thị mơ màng hồ đồ, cả người như không có tinh thần, rất nhanh đã bị đả kích.
Nhưng mà chỉ qua hai ngày, người Khương gia đã mang cho người ta cảm giác rực rỡ hẳn lên, giống như bọn họ không phải bị lưu đày, cũng không phải đi đến phương bắc hoang dã, tràn đầy băng tuyết, mà là đi tới Giang Nam hưởng ngày lành.
Hôm qua hắn nói chuyện phiếm với Bạch Lạc Trần, Bạch Lạc Trần luôn miệng khen ngợi Khương Bảo Châu, lúc đó Thẩm Hoài Dung mới biết Khương Bảo Châu dẫn dắt cả nhà vào ở khách điểm, còn không tốn một xu tiền nào. Tiểu nha đầu luôn mang đến điều bất ngờ cho hắn, Thẩm Hoài Dung thích cảm giác mới lạ.
Con người hắn cũng không thích tính kế, nhưng trời sinh là có thể nhìn ra hung cát, dường như có thể khống chế tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay, đã biết trước được kết quả, làm cho hắn không thể sinh ra lòng tò mò với bất kỳ sự vật gì.
Đây là lần đầu tiên trong 20 năm.
"Công tử, ngài..."
Thanh Y sợ ngây người, chẳng lẽ công tử có hảo cảm với một tiểu nha đầu? Hắn ta không dám tin tưởng.
Nếu tất cả đều là kịch bản do Khương Bảo Châu bày ra, bắt lấy trái tim của công tử, Thanh Y chỉ muốn quỳ xuống vái lạy nàng.
"Thanh Y, ta mang theo không ít trà ngon, ngươi lấy ra một bình đưa cho Khương tiểu thư, cũng đổi chút mì ăn liền với nàng."
Thẩm Hoài Dung không nấu nướng, trên xe ngựa phần lớn là bánh ngọt, thứ duy nhất có thể lấy ra tay chính là các loại lá trà cực phẩm.
"Công tử, trà của ngài chính là vật ngự tứ, trà vân vụ trên núi cao, toàn bộ Đại Tề chỉ sản xuất chưa đến một trăm cân."
Đồ vật quý trọng như vậy, chỉ đổi mấy miếng mì ăn liền, đúng là quá lỗ vốn.
Phải biết rằng có rất nhiều thương nhân bỏ số tiền lớn cầu mua trà vân vụ núi cao, ra giá mấy ngàn lượng, Khương Bát Đấu làm quan ngự sử nhất phẩm cũng không uống nổi.
"Mau đi đi."
Thẩm Hoài Dung không thích nói lời vô nghĩa, hắn tiếp tục cúi đầu đọc sách, lại nói: "Đưa trái cây qua đi, thuận tiện ngươi hỏi Khương tiểu thư một câu, có bằng lòng học tiếng man di ở phương bắc không.
Khương gia đến phương bắc ở lại, muốn sống tốt thì nhất định phải có người biết tiếng man di, Thẩm Hoài Dung nguyện ý làm tiên sinh.
"Đúng rồi, ngươi đi theo Bạch Lạc Trần đi, chờ buổi tối lại trở về."
Còn một khắc nữa sẽ khởi hành, Thẩm Hoài Dung biến tướng thúc giục Thanh Y đi nhanh một chút.