"Mẹ, bên ngoài quần áo của gánh hát đều là trong suốt ?"
Đại Bảo nghĩ tới, của bé một bộ đồ diễn.
Bởi vì trong suốt, cho nên bên trong cần mặc quần áo, nếu sẽ lộ mông. Khương Bảo Châu: “...”
Nàng cũng nhớ , nàng từng lừa dối bọn nhỏ như !
Hiện tại, trò mặt Bạch Lạc Trần cùng Tiểu Kiều vạch trần.
Khương Bảo Châu đỏ mặt, bao nhiêu hổ liền bấy nhiêu hổ.
Nàng xoa xoa mặt, trong lúc nhất thời nên trả lời như thế nào. "Khụ khụ!"
Bạch Lạc Trần vặn vẹo khuôn mặt, nhưng ngượng ngùng .
Không thể tưởng hai vợ chồng phong tao như , chỉ mặc quần áo xuyên thấu, mà họ còn lừa bọn nhỏ.
Khó trách, một thai sinh ba cái!
Bạch Lạc Trần cảm thán Thẩm Hoài Dung thật chơi, hổ thẹn bằng!
Rõ ràng, thường xuyên hoa lâu nhạc, tại vẫn đơn thuần như chứ?
Nếu , cũng tiêu tiền tìm một bộ váy trong suốt đưa cho Tiểu Kiều, như , lẽ hai vợ chồng sẽ con sớm thôi.
"Thẩm , thụ giáo.”
Bạch Lạc Trần ôm quyền, nghiêm túc lời cảm ơn với Thẩm Hoài Dung. ...
Thẩm Hoài Dung mang theo Khương Bảo Châu cùng tam bào thai ngoài, ban đầu dự kiến sẽ mất hai tháng. Kết quả, hai vợ chồng gặp nạn lũ lụt và đê vỡ ở phía Nam.
Hoàng thượng ban chiếu chỉ, ban cho Thẩm Hoài Dung trở thành khâm sai ở phía Nam cai quản đường sông.
Vì , hai vợ chồng cùng mấy đứa nhỏ thuê một căn nhà lớn ở nơi đó, hiện tại cũng ở hơn một năm. Trạm dịch do nha môn sắp xếp thể đủ cho ở, nhưng thể nào chứa đủ hơn mười con chó.
Vì , Khương Bảo Châu chỉ đành bỏ gần tìm xa, trở về cuộc sống bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-361.html.]
Sáng sớm, nàng thức dậy sớm nổi nên Thẩm Hoài Dung phụ trách nấu bữa sáng.
Sau khi Khương Bảo Châu thức dậy, nàng lấy một ít bánh bao dùng bữa sáng, dắt chó dạo mua thức ăn.
Khi đến trưa, nàng nấu một bàn cơm thật phong phú chờ Thẩm Hoài Dung trở về.
Cho dù là ở nơi nào, chỉ cần gia đình thể ở cùng một chỗ thì bọn họ đều thể sống một cuộc sống yên bình và thoải mái.
Trong thời gian , Khương Bảo Châu sẽ thu gom những hạt giống cùng mầm của các loại trái cây và rau xanh để trong gian.
Nàng bàn bạc với Thẩm Hoài Dung, chờ khi về kinh thành, sẽ đem những thứ nhổ lên trồng ở thôn trang.
Nếu thể thành công, thì thể giải quyết vấn đề cũng như giảm bớt phí rau quả hư tổn.
Một mặt là kiếm tiền, cũng như để tạo phúc cho bá tánh.
Một khi hoa quả sản xuất với một lượng lớn, giá cả giảm xuống, những bá tánh bình thường đều thể mua về nhà ăn .
Nàng điều , chính là để cải thiện điều kiện sinh sống của bá tánh, càng ý nghĩa hơn so với kiếm tiền. "Gả cho Thẩm đại nhân vài năm, tầm của cũng rộng ."
Khương Bảo Châu còn giành công, mà đem công lao ghi tạc lên Thẩm Hoài Dung.
"Phu nhân, nàng đừng bao giờ như ."
Người tầm thật sự, cũng chỉ mỗi Khương Bảo Châu.
Trong xương cốt Thẩm Hoài Dung luôn là kẻ ích kỷ, lạnh lùng, cũng quan tâm đến việc sống c.h.ế.t của khác, nên gánh nổi lời khen ngợi .
Hai vợ chồng ca ngợi lẫn , mấy đứa nhỏ vẻ mặt cũng chỉ đành cam chịu.
Phụ và mẫu nữa !
Người con sống, thể sống chân thực một chút ?
"Mẹ, khi nào thì chúng mới thể về kinh?"
Mấy ngày , trong lúc vô tình Đại Bảo cuộc chuyện phiếm của cha , về ngày về kinh thành.