Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 358
Cập nhật lúc: 2024-08-13 09:33:28
Lượt xem: 19
"Cha, ngài xem tại sao lão bá kia lại kéo nhiều chó như vậy?"
Hôm nay ở trên xe ngựa, mấy đứa nhỏ ở chung khai thác ra một ý tưởng mới.
Lúc trước bọn họ muốn mua chó đi theo cùng nhau lên đường, cha mẹ không chịu.
"Nếu như chúng ta mua cả gia đình chó, vậy thì không phải cả gia đình chó con có thể đoàn viên sao?"
Sau khi Tam Bảo nói xong, tâm tư vốn dĩ đã lụi tàn như tro lại bốc cháy.
Lúc này Nhị Bảo nhìn thấy chó, vội vàng nói.
Thẩm Hoài Dung còn chưa kịp nói chuyện, Nhị Bảo đã nóng vội hỏi lão bá: "Lão bá, tại sao ông lại kéo nhiều chó như vậy?"
Mười mấy con chó, có lớn có bé, hẳn là cả gia đình.
"Kéo vào trong thành bản cho quán thịt chó."
Lão bá dùng khăn vải lau mồ hôi, lộ ra nụ cười hiền hậu.
Đây là chó trong thôn, nhờ ông ta mang đi bán.
Lão bá nói xong, chó trong lồng sắt giống như nghe hiểu, phát ra tiếng nức nở.
Trong đó có một con ch.ó đen nhỏ, nước mắt của nó lưng tròng.
"Bản vào quán thịt chó làm cái gì?"
Nhị Bảo nhìn về phía lão bá, hỏi: "Giết ăn thịt sao?"
"Đúng vậy."
Những con ch.ó này đều là chó giữ nhà, rất có linh tính.
Vốn dĩ người trong thôn không nỡ mang đi bán, nhưng hiện tại mùa màng không tốt, có ít đồng ruộng sản xuất nên bọn họ muốn đổi một chút bạc để mua củi gạo mắm muối.
"Cha mẹ, chúng ta cứu bọn nó được không!"
Đại Bảo mềm lòng, nhìn thấy chó con nước mắt lưng tròng, chính mình cũng không nhịn được mà lau khóe mắt.
Chó con thật đáng yêu, nghe hiểu được lời nói của con người, vì sao phải bị ăn chứ?
"Cứu chúng nó, sau đó thì sao?"
Không phải Khương Bảo Châu lạnh nhạt, mà là cả nhà đang đi ở trên đường, xe ngựa không có nhiều không gian, rất hạn hẹp.
Căn bản không chứa được mười mấy con chó.
Mua tới thì phải nuôi nấng, hoặc là tốn tinh lực tìm người nhận nuôi.
Sẽ không có người nguyện ý bỏ tiền để nhận nuôi chó, còn đồ miễn phí thì sẽ không quý trọng.
Lỡ như khi nhận nuôi, đột nhiên thèm một miếng thịt, con ch.ó đó vẫn sẽ không thoát đi được vận mệnh bị làm thịt.
Cho nên hiện tại cứu ra cũng không chứng minh chó có thể sống thật lâu.
"Nhị Bảo, con cũng ăn thịt heo, heo cũng rất đáng yêu, nhưng tại sao con vẫn luôn muốn ăn thịt heo?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-358.html.]
Khương Bảo Châu tiếp tục hỏi bọn nhỏ vài vấn đề.
"Mẹ, chó biết giữ nhà, còn heo không biết."
Heo chỉ biết ăn.
Bởi vì heo quá ngu ngốc, lớn lên béo, cho nên bị làm thịt.
"Cha, cầu xin ngài, cứu chúng nó đi."
Bối Bối ôm lấy chân Thẩm Hoài Dung, nhỏ giọng cầu xin.
Mấy bánh bao đồng lòng hợp lực, cực kỳ nhất trí.
"Mua chó cần có tiền, các con lại không có tiền."
Khương Bảo Châu nhắc nhở.
Muốn cứu có thể, nhưng phải trong khả năng cho phép.
Hiện tại mấy bánh bao không có năng lực, lại cưỡng bách nàng cùng Thẩm Hoài Dung tới cứu, đó chính là làm khó người khác.
Lỡ như trên đường lại gặp một đám khác thì sao, còn muốn cứu?
Như vậy, sẽ bị xem thành người buôn chó.
"Mẹ, cứu ra đương nhiên phải nuôi dưỡng nha."
Đại Bảo tỏ vẻ, dù sao trong nhà có sân rất lớn.
Đủ cho mười mấy con ch.ó chạy nhảy.
Hắn và đệ đệ muội muội phụ trách cho chó ăn.
"Mẹ, không phải mẹ đã nói, chó con rời đi cha mẹ thật đáng thương, hiện tại toàn bộ quan hệ họ hàng của nó trong thôn đều ở đây, đương nhiên chúng ta muốn nuôi tất cả nha"
Đại Bảo bắt đầu giảng giải logic với Khương Bảo Châu.
Bộ dạng một đứa nhỏ hơn hai tuổi nói chuyện đạo lý trông rất thuyết phục.
Khương Bảo Châu thành công phá hỏng con đường của mình.
Cuối cùng thật sự là không có biện pháp, nàng chỉ có thể đồng ý mua toàn bộ.
Chẳng qua, chỉ một lần này, không có lần sau.
"Cảm ơn cha, cảm ơn mẹ, sau này chúng ta sẽ trả lại bạc!"
Sau khi mấy cái bánh bao biết được đều hoan hô nhảy nhót.
Chỉ có Thẩm Hoài Dung và Khương Bảo Châu phát ra một tiếng thở dài.
Cho dù là Thẩm đại nhân làm thái phó cũng không trị được bọn nhóc làm người đau đầu.
"Mua toàn bộ ư?"
Sau khi lão bá biết được, ông ta vô cùng chấn động.
Sau đó, ông ta cảm động nói: "Ngài yên tâm, chúng nó đều không có tật xấu, hơn nữa rất hiền, sẽ không cắn người lung tung"