Văn Thị hề coi Khương Bảo Châu trở thành kẻ quái dị, mà liên tiếp cảm tạ ông trời, bà sự bình thường của Khương Bảo Châu chính là phúc khí lớn
“Nương, ngài định cho cha ?”
Khương Bảo Châu cho rằng chia sẻ bí mật với cả nhà, thật nàng cũng chuẩn tâm lý , khi Văn Thị báo cho khác thì trong lòng Khương Bảo Châu cảm thấy ấm áp, nàng mẫu đang tính toán cho nàng.
“Không, bao gồm cả đại ca cùng nhị ca con thì con cũng đừng cho họ.”
Quả thật, một nhà đều chiều chuộng Khương Bảo Châu, nhưng mà lòng khó dò, tuy rằng Khương Bát Đấu tiểu nhưng cũng chứng minh ông tâm tư khác, tương lai Văn Thị sẽ như hoa tàn ít bướm, lúc Khương Bát Đấu tâm tư thì ?
Còn về Khương Tu Văn cùng Khương Tu Võ, hai sẽ cưới vợ sinh con, cùng nữ tử khác trở thành một nhà.
Bí mật quá mức nghịch thiên, càng nhiều thì nguy hiểm sẽ càng lớn.
Chẳng những Văn Thị giữ kín bí mật, bà còn che giấu cho nữ nhi, bảo vệ nhà cho , đồng thời bảo vệ nữ nhi chu , một khi bất kì một hành động lạ thường nào xảy , bà sẽ chút do dự xả để bảo vệ nữ nhi.
“Nương.”
Khương Bảo Châu ôm lấy eo Văn Thị nũng, Khương Bát Đấu đang tới thấy, cố ý xụ mặt : “Nha đầu lớn thế mà còn nũng.”
“Có lớn thế nào thì vẫn là bảo bối trong lòng nương, cha ý kiến gì ?”
Văn Thị còn hoa mắt chóng mặt nữa, tinh thần thoải mái, bà chủ động yêu cầu nấu ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-30.html.]
Mặt trời lặn xuống núi phía tây, chân trời phía xa nhiễm một màu tím nhàn nhạt, Khương Tu Văn ở bên cạnh bờ ruộng phương xa, đang chuẩn ngâm một bài thơ.
“Đại ca, nên thực hiện lời hứa dạy chữ.”
Văn Thị cho Khương Bảo Châu xuống bếp, Khương Tu Võ phái đến bờ sông bắt cá, trong nhà chỉ còn hai rảnh rỗi.
Đêm nay cá, khi nấu xong, nàng còn cầm giúp đỡ đổi một quyển sách.
“Hóa ngày chiếm lợi của chính là tiểu Vệ đại nhân.”
Khương Bảo Châu hỏi thăm phận nọ, cân nhắc lén đổi cá nướng từ trong gian, dù thì tay nghề của nương nàng cùng Khương ma ma cũng dùng .
Muốn tiếp tục phát triển việc mối quan hệ thì việc duy trì nó mỗi ngày là quan trọng.
“Tiểu , đừng vội bậy!”
Khương Tu Văn ngắt lời nàng: “Đã là một cô nương trưởng thành thì cẩn thận lời việc của , khi chuyện thể sinh nghĩa khác. Cái gì gọi là chiếm lợi của ? Nghe lỗ tai của khác, sẽ mắng tiểu Vệ đại nhân là cái loại háo sắc, mà ngược sẽ chỉ trích mất danh tiết đấy.”
“Vâng, .”
Khương Bảo Châu khiêm tốn, lời của đại ca sai. Trước nàng sống ở hiện đại nên coi trọng phương diện .
Hai mội xổm xuống đồng ruộng, Khương Tu Văn kiên nhẫn dạy Khương Bảo Châu chữ, chỉ qua thôi cũng thấy hết sức hài hòa.
Học nửa canh giờ, cơ sở của kiếp nên Khương Bảo Châu nhận hơn trăm chữ, dường như đến trình độ gặp qua là quên khiến cho Khương Tu Văn cũng sợ hãi.