Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 294
Cập nhật lúc: 2024-08-09 16:10:44
Lượt xem: 36
"Vậy à, vậy thì cảm ơn tiểu Vệ đại nhân."
Thẩm Hoài Dung đứng lên, sắc mặt trong sáng hiếm thấy.
"Nếu như thế, bản quan chắc chắn sẽ nhận lễ vật chúc mừng của tiểu Vệ đại nhân"
Thân hình Thẩm Hoài Dung không khác quỷ mà tới gần Vệ Định Phong, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà nhanh tay gỡ lấy cá vàng nhỏ ở bên hông Vệ Định Phong xuống.
Bên trong lều lớn, chỉ còn lại một mình Vệ Định Phong.
"A a a!"
Một lúc rất lâu sau, Vệ Định Phong gào lên một tiếng, suýt chút nữa đã tức giận đến hộc máu.
Rõ ràng là hắn ta đã làm tốt hơn, vì sao lại vẫn bị Thẩm Hoài Dung cướp mất?
Thổ phỉ, đúng là thổ phỉ.
Ở tiểu viện nào đó trong đại doanh thành bắc, Thẩm Hoài Dung đã ăn xong bữa tối do Khương Bảo Châu chuẩn bị tỉ mỉ.
"Đây là trứng nướng, làm riêng cho Thẩm đại nhân"
Những người khác đều không có, đây là Khương Bảo Châu làm riêng ở bếp nhỏ.
"Bảo Châu, cái này cho muội."
Thẩm Hoài Dung mở lòng bàn tay ra, giống như ma thuật biến hoá, lộ ra một con cá vàng nhỏ.
"Cái này thật là đẹp!"
Khương Bảo Châu đang định cầm lấy thì Thẩm Hoài Dung lại rụt tay lại làm nàng vồ hụt.
"Chờ một chút."
Đồ vật Vệ Định Phong mang đến, nhất định sẽ bị dính chút hương vị trên người hắn.
Thẩm Hoài Dung cầm cá vàng nhỏ ném vào nước ấm, rửa đi rửa lại mấy lần thật sạch, sau đó mới lau khô rồi đưa cho Khương Bảo Châu. "Thẩm đại nhân, ta không ngại bẩn"
Khương Bảo Châu nhận lấy, cực kỳ vui vẻ.
Mỗi lần nhận được lễ vật của Thẩm Hoài Dung, nàng đều rất vui vẻ.
"Bảo Châu, ở doanh trại đã quen chưa?"
Cơm xong, Thẩm Hoài Dung lấy ra sách tiếng man ra rồi nói: "Không quen thì lập tức nói với ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-294.html.]
"Quen rồi, gia quyến của tướng lĩnh cùng hàng xóm xung quanh đều khá tốt."
Dù sao thì quân doanh cũng không phải nhà, Khương Bảo Châu chỉ nghĩ đến việc cha phá vụ án chứ không có lo nghĩ về sau. "Vậy là tốt rồi."
Hai người rất khó mới có được khoảng thời gian ở gần, Thẩm Hoài Dung bắt đầu tranh thủ giảng giải tiếng man cho Khương Bảo Châu. Tốc độ lần này so với trước càng nhanh hơn, Khương Bảo Châu ghi chép hết lại vào trong không gian nên học có chút hơi quá sức. Đợi đến đêm, Thẩm Hoài Dung mới ra khỏi tiểu viện.
Dọc đường đi đến đây, Tiểu Dư Sinh gặp lạnh nên không tránh được ho khan.
Rõ ràng đã mấy tháng tuổi, lại chỉ bé như một đứa trẻ sơ sinh chưa đầy tháng.
Điều kiện ở Đại Tề có hạn, trẻ con sinh non thân thể yếu đuối nên cần phải được chăm sóc cẩn thận.
"Nương, trong phòng không có cửa nên quá lạnh."
Khương Bảo Châu đề nghị, tạm thời đưa Tiểu Dư Sinh vào không gian, đợi đến khi chậu than cháy mạnh thì lại đưa bé con ra ngoài. Nếu không nhiệt độ trong ngày chênh lệch rất lớn, lúc nóng lúc lạnh sẽ càng khiến Tiểu Dư Sinh dễ bị bệnh.
Trong không gian, Khương Bảo Châu đang dùng rệp son để làm son môi.
Sau khi thảo khuôn, nhìn thấy màu sắc tươi đẹp, ngay cả Văn Thị cũng rất thích.
Vặn son ra để bôi rồi vặn trở về, cách sử dụng cũng vô cùng tiện lợi.
"Tuy nói giá hơi đắt, nhưng vẫn nằm trong mức chấp nhận được."
Nếu mở một cửa tiệm ở kinh thành, một khi cho ra mắt thì chắc chắn loại son này sẽ được tranh nhau mua.
"Mẹ, nếu việc buôn bán của món này tốt, thì nó sẽ còn lời hơn cả việc bán thức ăn vặt nữa"
Khương Bảo Châu đưa cho Văn Thị sổ sách mà nàng đã tính toán, đây cũng là nguyên nhân nàng không muốn hợp tác cùng ai.
Trước mắt, nàng vẫn chưa thể trồng cây xương rồng bà ở diện tích lớn để thu hoạch rệp son, nên sản lượng son môi không được nhiều.
Nếu như vậy, trước tiên phải làm đầu chắc đấy ở biên thành trước.
Chờ cho đến khi có vốn liếng, thì mới có thể tính đến việc mở rộng kinh doanh.
"Có cửa tiệm ăn vặt, ít nhất chúng ta không phải lo chuyện ăn mặc."
Khương Bảo Châu đã có kế hoạch của chính mình, nàng không phải là người có tính nôn nóng.
"Dạ, con còn phải dẫn theo biểu ca phát tài cùng."
Nghe được câu này, trong lòng Văn Thị rất thoải mái.
Nữ nhi của bà biết báo đáp ơn giúp đỡ, không phải người bội bạc.
Nhắc đến Văn Xuyên Hàn, Khương Bảo Châu chần chờ một lát, hỏi: "Mẹ, mẹ đã nói gì với biểu ca vậy?"