Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 288
Cập nhật lúc: 2024-08-09 10:42:27
Lượt xem: 35
Khương Bát Đấu muốn đào sâu, lén thẩm vấn hạ nhân còn lại, nhưng lại không có manh mối gì.
"Nô tỳ cùng tiểu thư đi tế tổ, thật ra là đến mộ phần của phu nhân để đốt chút tiền giấy."
Tiểu thư lo lắng sẽ bị Tân phu nhân ghen ghét mà không cho đi, vì vậy chỉ có chủ tớ hai người đi mà thôi.
Hai người đến mộ phần, đã nhìn thấy Tiểu Tạ phu nhân trói chặt di nương được sủng ái trong phủ rồi đưa vào núi sâu. "Tiểu thư tò mò, liền cùng nô tỳ đi theo nhìn xem.."
Tiểu Tạ phu nhân dùng một đao đ.â.m di nương kiều mị trong phủ đến chết, rồi sau đó ném tới sau núi.
Tạ Hân Lan cùng Thanh Hạnh tận mắt nhìn thấy di nương kia c.h.ế.t thảm, bị chó hoang lao tới hung hăng mà gặm cắn. "Từ ngày ấy, tiểu thư bắt đầu gặp ác mộng"
Thanh Hạnh dùng rất nhiều biện pháp, phương thuốc cổ truyền, đi chùa miếu cầu bùa bình an, uống nước bùa, đều không thấy có chuyển biến tốt đẹp.
"Tiểu thư nhà ta chỉ là đã bị kinh sợ mà thôi, nhưng lại bị hạ nhân truyền tai nhau rằng tiểu thư bị điên rồi."
Tạ Tốn không hỏi nội tình, vì mặt mũi mà ném Tạ Hân Lan tới nhà cũ ở bắc địa cho tự sinh tự diệt.
Việc hôn nhân trèo cao lúc trước cũng bị đổi thành Tạ Hân Vũ.
"Tiểu thư nhà ngươi có phát hiện bị hạ dương kim hoa không?"
Trong chậu hoa trong phòng, có dương kim hoa còn sót lại, có thể thấy được Tạ Hân Lan đã từng đổ chén thuốc đi. "Là, là nô tỳ phát hiện ra.
Tiểu thư càng ngày càng gầy, thường xuyên xuất hiện ảo giác.
Thanh Hạnh thừa dịp ra cửa mua kim chỉ đã đi đến một y quán, được một lang trung nhắc nhở.
Nàng lặng lẽ báo cho tiểu thư.
Tạ Hân Lan không ngốc, sau khi biết được thì bắt đầu đổ chén thuốc đi.
Chủ tớ hai người tự cho là làm việc kín kẽ, nhưng mà hai người lại quên mất một sự thật.
Ở tổ trạch Tạ gia, không có một người nào là người của bọn họ cả.
Đào Hồng cùng Lục Liễu là Tiểu Tạ phu nhân phái tới để giám thị Tạ Hân Lan.
Thanh Hạnh muốn chạy đi truyền tin, lại bị quản sự bắt trở về, cuối cùng bị bắt vào trong phòng cỏ tranh ở hậu viện.
"Khương đại nhân, nếu không phải ngài bắt giữ Tạ quản sự thì mạng này của nô tỳ chắc chắn không giữ nổi!"
Giết người diệt khẩu, là kỹ xảo mà người Tạ gia quen dùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-288.html.]
Những người đó to gan lớn mật, đến tiểu thư cũng đều không buông tha, thì sao có thể sẽ bỏ qua cho một nha hoàn như nàng chứ?
"Dương kim hoa là phu nhân cho."
Đào Hồng cùng Lục Liễu đều là người hầu, người nhà đều ở Tạ phủ.
Phu nhân dùng người nhà của hai nha hoàn kia để uy hiếp, cưỡng ép hai người kia liên hợp hại c.h.ế.t Tạ Hân Lan.
Những người còn lại, đều là đồng lõa.
Chỉ có một đại nương ở trong phòng bếp, lương tâm trỗi dậy, lúc này mới không thiêu áo nhiễm m.á.u của Đào Hồng mà lại lựa chọn chôn đi.
Nếu không thì đến một vật chứng cũng không có.
"Nô tỳ kéo dài hơi tàn, chính là muốn đợi đến ngày tiểu thư trầm oan được giải tội!"
Thanh Hạnh quỳ xuống, nghiêm túc mà dập đầu ba cái.
Thế gian này chắc chắn có lẽ phải, kẻ ác nên bị trời phạt.
Thanh Hạnh cố gắng sống tạm, nàng không muốn mang theo tiếc nuối rời đi.
"Nếu không có nô tỳ làm chứng thì tiểu thư sẽ c.h.ế.t không được rõ ràng."
Đào Hồng cùng Lục Liễu đều là con tôm nhỏ, kẻ chủ mưu sau lưng vẫn đang sống tiêu d.a.o sung sướng.
Không chỉ có như thế, nữ nhi của hung thủ còn sắp được gả đến nhà cao cửa rộng.
Mỗi một câu của Thanh Hạnh đều mang theo đau đớn điên cuồng.
Văn Thị nghe xong, không tránh khỏi bị lây nhiễm cảm xúc, cũng lau mấy giọt nước mắt theo.
"Nô tỳ chỉ cầu đòi lại lẽ phải cho tiểu thư, rồi nguyện ý đi theo tiểu thư."
Thanh Hạnh ôm tâm lý phải chết, nàng đã không có bất kỳ người thân nào trên thế giới này nữa rồi.
Nhìn ra vẻ quyết tiệt trong mắt Thanh Hạnh, Khương Bảo Châu thở dài.
"Thanh Hạnh, nếu ngươi không còn thì những ngày về sau, ai thắp trường minh đăng cho Tạ tỷ tỷ, ai sẽ đốt tiền giấy cho nàng vào giữa tháng bảy?"
Tạ Hân Lan đã chết, người còn sống thì lại phải tiếp tục sống tốt.
Không chỉ có như thế, nỗ lực sống tốt gấp đôi, tận mắt nhìn thấy kẻ ác phải đền tội.
Thanh Hạnh nghe được lời này thì lại khóc rống lên.