Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 273
Cập nhật lúc: 2024-08-09 10:36:18
Lượt xem: 36
"Đương nhiên là vui rồi."
Khương Bảo Châu không phát hiện ra sự khác thường của Thẩm Hoài Dung.
Có bằng hữu ở phương xa đến nên đương nhiên là cực kỳ vui vẻ, huống chi đó còn là người thân của nàng.
Bên trong xe ngựa chìm vào khoảng lặng.
Thẩm Hoài Dung mím môi trầm tư suy nghĩ, Khương Bảo Châu đang nghĩ đến tình hình hiện tại của Nguyễn gia, vẻ mặt lo lắng. Hai người đều không nói chuyện, mãi cho đến khi tới Nguyễn gia.
"Bảo Châu..."
Khóe mắt Nguyễn Miên Miên sưng đỏ, nhìn thấy Khương Bảo Châu tới thì nàng vội vàng kéo người một mạch đến phòng trà nước.
Nàng không ngờ Khương Bảo Châu thật sự mời được Thẩm đại nhân đến đây.
Thẩm đại nhân rất có quy tắc trong việc khám bệnh, không thích bị quấy rầy.
"Nguyễn tỷ tỷ, Thẩm đại nhân có y thuật siêu quần, sẽ có cách thôi."
Khương Bảo Châu nắm tay Nguyễn Miên Miên an ủi.
Lúc trước chân của cha Khương Bát Đấu bị thương, người một nhà lòng nóng như lửa đốt, nàng cũng thấu hiểu được tâm trạng hiện tại của Nguyễn Miên Miên.
Nguyễn Miên Miên gật đầu, sắc mặt lo lắng.
Khoảng mười lăm phút sau, Thẩm Hoài Dung đi từ trong phòng ra ngoài.
Nghe được tiếng động, Nguyễn Miên Miên lập tức xông lên: "Thẩm đại nhân, cha ta còn cứu chữa được không?"
Không trách nàng lo lắng như vậy, trong nhà đã mời lang trung tốt nhất biên thành mà đối phương chỉ lắc đầu thở dài rồi xách theo hòm thuốc rời đi.
Mẫu thân té xỉu, thậm chí quản sự trong nhà còn có ý định chuẩn bị chuyện hậu sự.
"Nguyễn đại nhân cần tĩnh dưỡng."
Thẩm Hoài Dung vừa mới châm cứu, nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn, e là Nguyễn tri phủ rất khó tỉnh lại.
"Bảo Châu, vậy là cha ta đã được cứu rồi sao?"
Nguyễn Miên Miên ngơ ngác, ý của Thẩm đại nhân là như vậy đúng không.
"Đúng, mặc dù bá phụ còn chưa tỉnh lại, nhưng đã không còn nguy hiểm đến tánh mạng nữa."
Khương Bảo Châu cũng rất vui mừng, cùng vì hạ nhân Nguyễn gia nói quá nghiêm trọng, không ngờ Thẩm đại nhân lại có bản lĩnh khởi tử hồi sinh.
"Thẩm đại nhân, có thể cho ta mạo muội hỏi một câu không, bao giờ đại nhân nhà ta có thể tỉnh lại?"
Sư gia nha môn rất thẹn thùng, nhưng không thể không hỏi.
"Cho dù tỉnh lại thì Nguyễn đại nhân cũng không thể làm việc, ít nhất là cần điều dưỡng hơn một tháng"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-273.html.]
Bị va chạm vào đầu, đây không phải là việc nhỏ.
Nếu không phải hắn có kỹ thuật châm cứu thứ huyệt, e là Nguyễn tri phủ đã phải đi đời nhà ma.
Cũng may cứu trị kịp thời, không đến mức mất mạng, đến nỗi di chứng thì không ai có thể nói trước được.
"Sư gia, ngươi là gặp chuyện khó xử gì sao?"
Nguyễn Miên Miên hỏi.
Hôm nay cha ra ngoài, nghe nói là thành nam đã xảy ra một vụ án mạng.
Cha nàng là bị ngã xe ngựa trên đường đi trở về.
"Đúng vậy."
Chuyện cấp bách, vốn dĩ sư gia không nên nhắc đến vụ án, nhưng Nguyễn tri phủ ngã xe ngựa, bản thân ông ấy lại không thể xét xử.
Vụ án tương đối phức tạp, trong lúc nhất thời đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trong biên thành, lời đồn đãi bay đầy trời.
"Ta nghe được một ít tiếng gió."
Khương Bảo Châu không ra khỏi cửa, ở ngõ nhỏ nghe cha của ngốc nha nói việc này với một hàng xóm khác.
Nói là tiểu thư Tạ gia ở Thanh Nam đã mất, trạng thái c.h.ế.t rất thê thảm.
Bọn nha hoàn quá hoảng sợ, đồn rằng nửa đêm lệ quỷ đến lấy mạng.
Án mạng xảy ra vào ban đêm, dây dưa dây cà đến bình minh, người Tạ gia mới đến nha môn báo quan.
"Cái gì mà lệ quỷ g.i.ế.c người, thật là vô nghĩa!"
Sư gia đi theo Nguyễn tri phủ đến Tạ phủ khám nghiệm hiện trường, Nguyễn tri phủ chỉ nói một câu.
Hai người còn chưa kịp trao đổi gì thì Nguyễn tri phủ đã xảy ra tai nạn.
Ngày mai khai đường thẩm vấn, không có người thẩm án.
Vụ án mạng như vậy có ảnh hưởng rất ác liệt, còn bị truyền rất mơ hồ.
Nghe nói Nguyễn tri phủ không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, sư gia thở phào một hơi, nhưng lại có một nỗi lo khác.
"Thẩm đại nhân, có thể mời ngài..."
Sư gia là đang lúc tuyệt vọng nên cái gì cũng có thể thử, nói thế nào cũng phá giải vụ án này.
"Ngoài thành có chiến sự, bản quan bất lực."
Thẩm Hoài Dung thẳng thừng từ chối, mặc dù hắn không tranh thủ được thời gian, nhưng hắn nghĩ đến có một người có thể hỗ trợ. "Là người phương nào?"
Mặc kệ là ai, sư gia đều nguyện ý mang theo quà cáp phong phú đi mời người này rời núi.