Kiếp đến đây, cha cùng hai ca ca yêu thương, nàng gì mà hài lòng.
Nếu Đại ca và Nhị ca đều thành , chắc chắn họ đặt tẩu tử lên hàng đầu.
"Mẹ, con thật sự ghen tị."
Có gì mà ghen tị, khi thành , họ sẽ một ngôi nhà nhỏ của riêng họ.
Ca ca đối xử với tẩu tử, Khương Bảo Châu cũng cảm thấy vui mừng.
"Ôi, Bảo Châu của thật rộng rãi."
Văn Thị nhiều trưởng, năm đó trưởng thành thì Văn Thị cũng chút hụt hẫng.
Giống như đột nhiên trở nên xa cách với trưởng.
"Mẹ, chúng là là m.á.u mủ tình thâm, các ca ca cưới vợ, khi tẩu tử đây thì cũng trở thành một nhà." Nếu là một nhà, thì chuyện yêu thương lẫn , hòa thuận với là một điều quan trọng.
Nhất là hai tẩu tử, nhất định xử lý chuyện thật công bằng.
"Gia đình của Giả tỷ tỷ và Nguyễn tỷ tỷ đều là gia đình xem trọng nữ nhi."
Khương Bảo Châu lo lắng của công bằng.
"Đứa nhỏ ranh ma , là lý lẽ như ?"
Ngoài việc cưng thêm hai nữ nhân thì đối với hai con trai Văn Thị vẫn đối xử bình đẳng.
"Mẹ, , con chỉ sợ đối xử với hai tẩu tử quá sẽ khiến Đại ca và Nhị ca ghen tị mà tạo phản"
Khương Bảo Châu trúng một hình dáng hoa văn là một cặp chim uyên ương đang chơi đùa nước.
Đại tẩu sẽ cửa , để tỏ rõ sự xem trọng của , Khương Bảo Châu đến Giả gia để hỏi thăm về yêu thích của đại tẩu. Sau trong nhà nhiều hơn, và bàn ăn lẽ cũng sẽ những cấm kỵ khác.
Vào đông thì cũng dễ , trong khổ phòng phần lớn đều bán thành phẩm.
Vì Khương Bảo Châu dậy muộn nên bữa sáng chỉ Khương ma ma và tiểu Hỉ .
Đến bữa cơm tối, phần lớn đều do Khương Bảo Châu xuống bếp còn tiểu Hỉ thì giúp đỡ.
"Mẹ xem, con một cuốn sách nhỏ, thể xem như một bản ghi nhớ"
Nếu món ăn quá kén chọn là nhất, nếu thể ăn hành, gừng, tỏi thì Khương Bảo Châu vẫn sẽ tôn trọng thói quen ăn uống của hai tẩu tử.
"Bảo Châu của , rốt cuộc thì ai thể may mắn cưới con về đây?"
Văn Thị liên tục cảm thán, mà thôi, giữ nàng đến hai mươi tuổi thì giống như Giả tiểu thư, như hổ.
Vậy thì giữ nàng đến mười tám tuổi là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-263.html.]
Hôm trời còn sáng, cửa nhà họ Khương truyền đến tiếng gõ cửa.
Phùng Đại Xuân mới dậy rửa mặt, mở cửa thấy mười mấy tiểu tử đông nghịt, khuôn mặt của bọn họ đều xa lạ.
"Các là ai?"
Thấy đám mỏi mệt, lẽ là từ vùng khác đến.
"Bảo Châu ở chỗ ?"
Người đầu đội mũ mặc một chiếc áo khoác dày, da mặt ngăm đen, trông nhanh nhẹn.
Đối phương chuyện lễ phép, Phùng Đại Xuân cũng khách sáo : "Đó là tiểu thư nhà ."
"Vậy thì đúng ."
Văn Xuyên Hàn nở nụ , bọn họ nhận tin Khương gia lưu đày đến đây, nên từ ngàn dặm xa xôi ở Tây Bắc đến.
Tin tức truyền đến nhà họ Văn thì là tháng chạp.
Cha sợ cô của chịu khổ, nên cử bọn họ đến để gửi chút tiền.
Những tiểu tử chữ Xuyên trong tên, và lớn hơn Khương Bảo Châu thì đều đến đây.
"Cậu là biểu thiếu gia sai?"
Phùng Đại Xuân ít nhiều cũng hiểu tình hình của Khương gia.
Văn gia ở Tây Bắc, quan, cũng buôn bán.
Đến thế hệ của Khương Bảo Châu thì đều là tiểu tử, cho nên nàng chỉ biểu ca và biểu .
"Mời , mời ."
Lão gia cùng phu nhân dậy, nên Phùng Đại Xuân chỉ thể mời bọn họ chỗ của gác cổng .
Hắn lấy một ấm và tách đến.
Một phòng mười mấy tiểu tử, đang hoặc , nhỏ nhất nơi cũng chỉ hơn Khương Bảo Châu mấy tháng. Cả một đám biểu ca.
"Đại Xuân thúc, xem cuộc sống của dượng và cô của cháu cũng quá tệ.
Bàn ghế ở phòng của Phùng Đại Xuân đều là mới hết.
Nhìn nhà cửa của Khương gia hơn nhiều so với Văn gia nghĩ.
"Lão gia và phu nhân hiện tại an nhàn."
Phùng Đại Xuân báo tin vui cho Văn gia.
Mấy ngày nữa, trong phủ sẽ hỉ sự, vả cũng sắp cưới vợ.