Chờ Khương Bảo Châu xuống xe ngựa, Thẩm Hoài Dung khỏi xoa mặt , nha đầu tự xưng là vãn bối, thật sự già ? Mặc dù ở địa vị cao, nhưng cũng chỉ mới cập quan thôi.
Thấy Khương Bảo Châu rời , Thanh Y vội vàng bên trong xe ngựa quét dọn, chủ từ nhà thói ở sạch, cửa là đầu tiên mời nữ tử lên xe ngựa.
Mặc dù là bên ngoài thì tiện chú ý quá nhiều quy củ, nhưng hai đơn độc một chỗ chuyện thì vẫn chút ít .
“Chủ tử, Khương tiểu thư tới gì ạ?”
Một nữ nhi của tội thần đến lôi kéo quen với công tử, Thanh Y thấy Khương Bảo Châu bưng một tô thịt nhỏ, thực lo lắng bên trong bỏ thứ gì đó, nếm thử chủ tử .
“Như ngươi thấy.”
Thẩm Hoài Dung chỉ thịt thỏ nguội bàn, lạnh nhạt : “Mang đồ tới, thuận tiện mượn sách.”
“Chủ tử, ngài đề phòng một chút chứ!”
Thanh Y vốn định nhịn xuống , Khương Bảo Châu mượn sách, lập tức nâng cao cảnh giác, cảm thấy đây là kịch bản, còn là kịch bản sớm các thiên kim nhà quan sử dụng nhiều , tục tằng chịu nổi!
Ở kinh thành, ai phận của công tử nhà , mười tám tuổi cập quan mà thái phó của Thái Tử, bác học đa tài, ngay cả lão già Khương Bát Đấu cũng sánh bằng.
Sách công tử xem vô cùng sâu rộng, còn sách của man di và dị tộc, Khương Bảo Châu thể xem hiểu mới là lạ!
Dùng lý do sứt sẹo để lôi kéo quen, da mặt Khương gia thật sự còn dày hơn tường thành, nghĩ thật !
“Ngài thật sự đồng ý ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-26.html.]
Thanh Y chút dám tin, cái khác thể mượn, nhưng sách của chủ tử nhà là bao giờ cho phép ngoài đụng , Thanh Y theo Thẩm Hoài Dung mấy năm, cũng tư cách , Khương Bảo Châu dựa chứ!
“Đồng ý .”
Nếu ăn thịt thỏ nguội thì cũng thể nể mặt tiểu nha đầu, huống chi ban đầu Khương Bảo Châu tìm cũng là , là đánh bậy đánh bạ xe ngựa của .
Vấn đề Thẩm Hoài Dung cho gã sai vặt.
“Ngài xem chính sách của dị tộc, cho dù ngài cho mượn thì tiểu thư Khương gia, thậm chí là Khương đại nhân cũng chắc thể xem hiểu.”
Khương gia là gia tộc mang tội, lưu đày, là thời khắc mấu chốt như , nghĩ ăn no mặc ấm mấy việc vô dụng , Thanh Y khịt mũi coi thường, đừng tưởng trong lòng ngươi Khương gia nghĩ gì.
“, cho nên cho mượn thoại bản mà ngươi .”
Thẩm Hoài Dung đương nhiên, Thanh Y thì suýt chút nữa lảo đảo một cái ngã từ xe ngựa xuống. Gì, chủ tử cho mượn thoại bản mà tốn nhiều tiền mua sắm? Hắn còn kịp xem đấy!
Bên , Khương Bảo Châu đắc thắng trở về, Khương Tu Văn thấy vẻ mặt của tiểu thì là chuyện thành công.
Hai vội vàng trở về lều trại của nhà , chợt thấy Văn Thị đang chờ ở bên ngoài, vẻ mặt chút nôn nóng.
“Bảo Châu, về con xí thì tìm mẫu hoặc là Khương ma ma bạn, đừng tìm đại ca của con, dù cũng là một nam tử, còn sơ ý.”
Văn Thị ghét bỏ mà trừng mắt Khương Tu Văn một cái, nhịn mà thở dài với Khương Bảo Châu: “Lần lưu đày , mấy nha tay chân lanh lẹ trong nhà đều theo, khổ cho con .”
Lại ở đường lưu đày gặp việc Khương Bảo Châu tới nguyệt sự, Khương Tu Văn hiểu mấy cái .