Có Nguyễn Miên Miên cùng Khương Tu Võ hỗ trợ tuyên truyền, gần như bộ bá tánh biên thành đều bắt tú cầu chính là đại ca của Ngô Thừa Ân.
Cho dù Khương Tu Văn từ hôn cũng thể.
Khương Tu Văn thấy Khương Tu Võ, chỉ một câu: "Cảm ơn tám đời tổ tông của ."
"Không cần."
Tám đời tổ tông vẫn là mười đời thì cũng đều là tổ tông nhà .
Muốn cảm ơn tổ tông phù hộ thì cứ trực tiếp từ đường bái lạy là .
Sau khi tổ chức tú cầu chiêu xong, đám đông dần dần giải tán.
Không bóng đèn Khương Tu Văn trở ngại, Thẩm Hoài Dung thông thuận hơn nhiều.
"Lễ hội hoa đăng bắt đầu , để mang xem"
Trời lạnh, Thẩm Hoài Dung mua cho Khương Bảo Châu một cái lò sưởi tay, hai chuyện, giới thiệu lễ hội hoa đăng ở biên thành với nàng.
"Thẩm đại nhân, đây là đầu tiên ngài tới biên thành ?"
Thấy Thẩm Hoài Dung quen thuộc với thứ, nhiều hơn kẻ gà mờ như Khương Bảo Châu.
"Mấy năm từng đến đây du lịch"
Khi đó cũng là ngày tết.
Thẩm Hoài Dung mang theo Thanh Y cùng, hai ở trong tửu lầu, chỉ đêm giao thừa mới ăn một bữa sủi cảo.
"Thẩm đại nhân, ngài thể ăn nguyên tiêu với ?"
Khương Bảo Châu thấy quầy hàng bán nguyên tiêu, nàng đưa lời mời.
Nàng còn nhớ rõ khi hai ở trong hang động bằng đá, Thẩm Hoài Dung từng nhắc tới, quan hệ của và nhà lạnh nhạt
Cho dù là ngày hội đoàn viên thì Thẩm gia cũng ít khi tụ tập ở một chỗ.
Thẩm Hoài Dung mang theo Thanh Y rời nhà mà Thẩm gia từng hỏi thăm nửa câu.
Bọn họ từ kinh thành tới đây một thời gian mà Khương Bảo Châu bao giờ Thẩm Hoài Dung nhận thư nhà.
"Được."
Ngoài nguyên tiêu nấu thì biên thành còn bán nguyên tiêu chiên.
Bên ngoài nguyên tiêu chiên lớp da màu vàng giòn, nhưng bên trong mềm mại.
"Ta ăn nhân đậu phộng, nhân mè đen."
Hai loại nhân đều là khẩu vị mà hầu hết bá tánh ở biên thành thích ăn nhất, còn nhân đường trắng, bên trong bỏ thêm cánh hoa ngâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-254.html.]
Nghe nguyên tiêu ở phía nam còn nhân thịt, nhưng phương Bắc ăn quen.
"Ngài chờ một lát."
Người bán rong dùng giấy dầu dựng lều trại, Thẩm Hoài Dung mang theo Khương Bảo Châu trong lều trại để tránh gió.
Một lát , hai chén nguyên tiêu nấu và một phần nguyên tiêu chiên bưng lên.
Khương Bảo Châu nếm thử một ngụm canh, nóng hầm hập.
"Tối nay ăn ít ?"
Mỗi Khương Bảo Châu ăn cơm, Thẩm Hoài Dung đều ảo giác thứ gì cũng ăn ngon.
Trước mắt bọn họ chính là món nguyên tiêu tầm thường, mà là cao lương mỹ vị gì.
"Ăn nhiều lắm."
Từ khi Tiểu Kiều đổi, Khương Bảo Châu thường ăn cơm chiều cùng với Tiểu Kiều, cho nên nàng tự giác giảm bớt sức ăn.
Bởi vì hiện tại là giai đoạn phát triển thể, Khương Bảo Châu ăn đủ no, đều trong gian ăn thêm cơm. "Vậy ăn nhiều một chút."
Thẩm Hoài Dung cầm chén nguyên tiêu của múc cho Khương Bảo Châu một ít, đó mới ăn.
Có tiểu nha đầu ăn chung, nguyên tiêu thơm ngọt hơn bình thường.
Dòng bên ngoài chen chúc xô đẩy, ở trong gian nhỏ hẹp, hai yên tĩnh ở chung.
Thỉnh thoảng dừng , .
Sau khi ăn uống no say, Thẩm Hoài Dung dẫn theo Khương Bảo Châu đến một căn phòng băng tự nhiên.
Bên trong phòng băng bày các loại hoa đăng.
Bên ngoài trông vẻ thơ mộng, bởi vì thu phí, cho nên nhiều bá tánh đều chùn bước. "Đi thôi."
Đi cần trả một lượng bạc một .
Phòng băng lớn hơn trong tưởng tượng.
Sau khi , mỗi đưa một chén nóng.
Thẩm Hoài Dung đưa bạc, mang theo Khương Bảo Châu tiến phòng băng.
"Oa!"
Sau khi , Khương Bảo Châu chút kinh ngạc.
Những bông hoa xung quanh phòng băng như đang nở rộ như thật, toả hương thơm ngào ngạt.
Chờ đến khi nàng đến gần, liền thấy bộ hoa đều từ tơ lụa.
Bên bỏ thêm hương hoa để duy trì mùi hương.