Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 244
Cập nhật lúc: 2024-08-07 09:16:50
Lượt xem: 36
Phùng Đại Xuân há miệng thở dốc, đang muốn nói chuyện lại bị Khương Bảo Châu giành trước: "Đại Xuân thúc, ngươi yên tâm, ta đi mang Tiền bà bà cùng Ngọc Lan tỷ tỷ đến."
Phùng Đại Xuân đỏ mặt, chậm rãi gật đầu.
Sau đó, mọi người chia thành từng nhóm, Khương Bát Đấu về thư phòng một chuyển, giấu bản thảo (( Tây Du Ký )) đi.
"Mọi rợ tới?"
Tết nhất có chiến sự, mọi rợ lại tới quấy rầy bá tánh.
Tiền Ngọc Lan cuống quít cõng Tiền bà tử đến Khương gia tránh né.
Những người khác nhận được tin tức cũng đều tìm nơi tránh né.
Trong sân vang lên tiếng bước chân hỗn độn, tuyết trên đất dễ dàng bán đứng nơi mọi người ẩn thân.
Khương Bảo Châu dùng không gian khuân vác tuyết bao phủ mặt đất, lại thu toàn bộ thức ăn trong nhà kho vào không gian.
"Tiểu muội, muội trốn cho kỹ, ta phải đi tới nha môn một chuyến."
Khương Tu Võ dẫn theo ngựa, giữ gìn bá tánh bình an là chức trách của hắn.
"Nhị ca, cẩn thận!"
Khương Bảo Châu đưa cho Khương Tu Võ một bình xịt phòng lang, trong lòng vô cùng lo lắng.
Nàng không sợ mọi rợ, nhưng bá tánh thì phải làm sao?
Bàn Nha luôn nói đại niên 30 buồn ngủ, lỡ như ngủ quên ...
"Không được, cần phải nghĩ cách thông báo cho bá tánh."
Trong lòng Khương Bảo Châu nôn nóng, nàng trèo lên nóc nhà Khương gia, lấy loa phóng thanh từ trong không gian ra, điều chỉnh âm lượng đến mức lớn nhất.
Trong không gian còn có máy bay không người lái và những thứ khác, toàn bộ đều lấy ra dùng.
Vì sự an toàn của bá tánh, nàng phải làm tất cả.
"Mọi rợ tới đánh lén, mọi rợ tới đánh lén!"
Loa lớn cùng máy bay không người lái tuần hoàn truyền phát tin, bừng tỉnh bá tánh đang ngủ gà ngủ gật trong biên thành. Có người tránh né, cũng có người đứng ra tạo thành tổ đội.
Nhóm nam tử xách theo đao đốn củi, trên dưới một trăm người ở cùng nhau, trông rất hùng dũng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-244.html.]
"Chúng ta được Bồ Tát nhắc nhở!"
Nếu không phải Bồ Tát ra mặt, bọn họ không có phòng bị, hậu quả sẽ không dám tưởng tượng.
Đặc biệt lại là đêm giao thừa, từng nhà đều đắm chìm ở trong niềm vui ăn tết, thỉnh thoảng có chút dị động, mọi người cũng sẽ không để ý.
Khương gia, Khương Bảo Châu thu hồi loa phóng thanh, dùng máy bay không người lái tiếp tục thông báo cho mọi người. "Chuyện gì vậy?"
Trước đây, chỉ cần mọi rợ xuất hiện thì nhất định có thể c.h.é.m c.h.ế.t bá tánh, làm loạn biên thành.
Hôm nay bọn họ mới ra tới không bao lâu mà đã bị phát hiện.
Một thứ giống chim vừa có thể bay trên bầu trời vừa có thể nói.
Rất tốt, toàn bộ biên thành đều đã biết.
Các bá tánh không giống như trước đây, co đầu rút cổ ở trong nhà.
Sau khi được nhắc nhở thì đám nam tử cùng chung kẻ địch, ngược lại có mấy ngàn người tới vây quanh mọi rợ.
Giao thừa, mọi rợ xuất động quấy rầy biên thành, bá tánh và nha dịch tụ tập lại ra sức chống cự.
Đám người Khương gia, Đại Phi cũng không tránh né, mà đứng ở ngõ nhỏ trông coi, để đề phòng có mọi rợ vọt vào.
Chờ đến khi Khương Bảo Châu tiến vào mật đạo, phát hiện không khí có chút kỳ quái.
Phùng Đại Xuân đào một mật đạo, có mấy cái cửa động, không có giường, chỉ có rơm rạ.
Mọi người hoặc ngồi hoặc đứng, Văn Thị đang nói chuyện với Tiền bà tử.
Tiền bà tử có tuổi tác không nhỏ, gần đây thân thể ngày càng sa sút.
Bà ấy là người có hôm nay không có ngày mai, trước khi nhắm mắt xuôi tay thì muốn nhìn thấy cháu gái gả chồng.
Người khác ghét bỏ bà ấy là kẻ liên lụy, chỉ có Phùng Đại Xuân, Tiền bà tử thấy hắn là một người tốt.
"Tiền đại nương, việc hôn nhân là việc gắn kết hai nhà với nhau, chỉ cần Đại Xuân cùng Ngọc Lan nguyện ý thì chúng ta không có ý kiến gì"
Nhìn nam tử, quan trọng nhất chính là nhìn trách nhiệm, Phùng Đại Xuân là người thành thật không giả dối, cũng là người có trách nhiệm tốt.
Tiền Ngọc Lan có tình cảm với Phùng Đại Xuân, không chê hắn bị què chân nên Văn Thị tán thành cả hai tay.
Nhưng mà cuối năm, tháng giêng thì bên trong thành sẽ không làm hỉ sự.
"Đoạn thời gian này, chúng ta cũng đã chuẩn bị một phần sinh lễ cho Ngọc Lan"