"Tiểu thư, ngài đừng trêu ghẹo nô tỳ."
Tiểu Hi mím môi , vẻ mặt ngượng ngùng.
Ở Khương gia, chủ tử đối đãi với hạ nhân giống như nhà.
Ban đầu Tiểu Hỉ theo đại ca Đại Phi đến Khương gia, nàng luôn lo sợ đề phòng, chờ ở mấy ngày mới hòa nơi .
Cho dù việc nhiều hơn , nhưng nàng cảm thấy nơi dựa .
Nàng quá ít, chỉ thể thể hiện siêng năng một chút, tiếp nhận công việc của tiểu thư.
Ở gia đình giàu , chủ tử là chủ tử, hạ nhân là hạ nhân, Tiểu Hỉ nhớ rõ bổn phận của .
Có nàng thì thể để tiểu thư bận bận , Tiểu Hỉ cảm thấy hổ thẹn, cảm thấy thật vô dụng. "Tiểu Hi, nhắm mắt ."
Khương Bảo Châu lấy một cái túi tiền nhỏ màu đỏ, .
"Tiểu thư?"
Tuy rằng khó hiểu, nhưng Tiểu Hỉ vẫn lời mà nhắm mắt , nàng cảm thấy sờ soạng một chút mặt . "Chao ôi, đây là tiểu nương tử nhà ai, da mặt trắng nõn nà.
Khương Bảo Châu vươn bàn tay hư , học trong thoại bản xem, trêu đùa với Tiểu Hỉ: "Công tử tặng ngươi một đôi khuyên tai trân châu, trắng sáng như ngọc, vặn hợp với màu da của ngươi."
Mẫu Tiểu Hỉ mất sớm, vành tai cô bé vẫn luôn đeo sợi tơ hồng.
Cảm nhận sức nặng, Tiểu Hỉ dùng tay sờ soạng, đó giậm chân : "Tiểu thư, ngài học ở nơi nào đấy, thật đắn!"
"Ôi ôi, trong nhà nhiều xem thoại bản như , cố ý học theo."
Khương Bảo Châu hổ mà hai tiếng, đoạn đùa giỡn phụ nữ nhà lành cũng cần học ? Nàng là thầy dạy cũng hiểu.
"Đương nhiên là nhị công tử."
Tiểu Hỉ nhận định là Khương Tu Võ, ảo não : "Lần , nô tỳ nhất định tố cáo với phu nhân."
Nhị công tử xem thoại bản, dễ dạy hư tiểu thư nhà nàng.
Trong lòng Tiểu Hỉ chỉ nhận Khương Bảo Châu.
Khương Tu Võ trong phòng bếp, Tiểu Hỉ trừng mắt một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-237.html.]
Hắn sờ mặt, gì trừng mắt, thật sự oan uổng!
Cũng may, chủ tử Khương gia đều hiền hoà, Tiểu Hỉ thấy nhị công tử ý định chất vấn nàng nên cũng quyết định giữ chút mặt mũi cho đối phương.
Nàng bảo đảm, , nhất định nàng sẽ tố cáo!
Trong phòng bếp nóng hôi hổi.
Bánh màn thầu lớn mới lò bốc nóng lên nở thành hoa, Khương Tu Võ cầm lấy một cái bỏ trong miệng.
Mềm xốp nhai ngon, tranh thủ lúc còn nóng hổi ăn, mùi lúa mạch thơm nồng, ngờ bánh màn thầu lớn cũng thể ngon như !
"A, nóng quá!"
Khương Tu Võ , hai tay chuyển màn thầu để hạ thấp nhiệt độ, nhưng miệng thì ngừng .
Màn thầu nở hoa bánh màn thầu bột mì bình thường, Khương Bảo Châu bỏ thêm sữa bò bên trong. Nàng xé xuống một miếng nhỏ nếm thử, chỉ mùi thơm của lúa mạch mà còn mùi sữa thơm nồng.
Hậu viện, Bạch Lạc Trần Tiểu Kiều bắt việc.
Nghe dịp tết ở phương bắc, trong sân mỗi nhà đều treo một đầu heo, ngụ ý là cát tường.
Bạch Lạc Trần chằm chằm đầu heo c.h.ế.t nhắm mắt , cứ cảm giác nửa đêm cửa xí, thấy cảnh tượng thấy chút sởn tóc gáy.
"Chỉ treo một ngày, Bảo Châu sẽ lấy xuống sớm để món kho."
Cơm tất niên thể thiếu một đĩa thịt heo, còn lỗ tai heo và lưỡi heo mà các nam nhân dùng mồi nhắm rượu.
"Tiểu Kiều, phương bắc quá lạnh, thích hợp với ."
Bạch Lạc Trần chỉ áo khoác da hồ ly trắng Tiểu Kiều, do dự một lúc .
"Thời tiết lạnh mặc dày một chút là ."
Tiểu Kiều thèm để ý, so sánh với phương nam, nàng càng thích phương bắc hơn.
Đèn lồng đỏ chiếu rọi nền tuyết trắng, đặc biệt là ban đêm, vầng sáng màu đỏ cam cảm giác ấm áp. Nàng thích nửa đêm ở mái hiên ngắm tuyết.
"Vậy thì đúng ."
Tối hôm qua, Bạch Lạc Trần uống quá nhiều rượu nên tiểu đêm, trong lúc mơ màng thấy một con gấu trắng trong sân.
Lúc đó lập tức tỉnh hẳn, sợ tới mức suýt chút nữa tè trong quần!