Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 227
Cập nhật lúc: 2024-08-06 15:36:09
Lượt xem: 48
Tiểu Kiều cong môi, không cần phải nói, bình thường Bạch Lạc Trần chỉ có hai nơi để tránh né mà thôi.
Một là dưới giường, hai là dưới bàn.
Tiểu Kiều cũng chẳng thèm bắt Bạch Lạc Trần, mà ngồi một chỗ nói chuyện phiếm với người Khương gia.
"Bảo Châu, ta lớn hơn, tự xưng một câu Tiểu Kiều tỷ nhé."
Tính tình của Tiểu Kiều rất lanh lẹ, cũng không giống mấy nữ tử văn nhã thẹn thùng ở phía nam, ngược lại có sự hào sảng của nữ tử phía bắc.
Khương Bảo Châu đã sớm nghe qua tên húy của Tiểu Kiều, Tiểu Kiều Kiều và Bạch Lạc Trần là thanh mai trúc mã, đã đính hôn từ trước.
"Tiểu Kiều tỷ, sắp đến Tết rồi, hay là tỷ ở lại nhà ta."
Nhiều người thì tết càng vui.
Tiểu Kiều không kiều khí, tính tình không ngại ngùng, hơn nữa rất hiểu đạo lý đối nhân xử thế.
Có lẽ bản thân Khương Bảo Châu không giỏi ăn nói, mà nàng cũng thích tiếp cận người như thế.
"Vậy ta đây sẽ ở lại vậy."
Ở lại Khương gia, tiện cho Tiểu Kiều truy phu.
Thức ăn của Khương gia cũng ngon, Bạch Lạc Trần ở lại lâu như thế, vui đến quên cả trời đất, da mặt dày ăn ké, chưa bao giờ có suy nghĩ rời đi.
Bạch Lạc Trần ở lại đây chiếm lợi, Tiểu Kiều đến để giải quyết hậu quả, bọn họ không thể ăn không uống không.
Lúc lên đèn, trên bàn tiệc Khương gia.
Nồi lẩu mà Khương Bảo Châu cải tiến còn bự hơn cả chậu rửa mặt.
Phía dưới là than, nồi đồng hấp thụ nhiệt rất nhanh, hơi nóng nghi ngút.
Ngoài cửa sổ tuyết bay bay, trong phòng lại tràn ngập hơi ấm.
Mọi người ngồi xuống, Tiểu Kiều chiếm sân nhà, hơn nữa còn kể những gì đã nhìn thấy trên đường.
"Ở thành bên cạnh, hạt dưa và đậu phộng bán rất chạy, sau khi ta nghe ngóng, mới biết là sản phẩm của Khương gia"
Tiểu Kiều rất giỏi nói chuyện phiếm, ngay cả Khương Bát Đấu cũng sẵn lòng nói vài câu với nàng.
Mọi người ngươi một lời ta một câu, vừa ăn vừa nói chuyện, tràn ngập vui sướng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-227.html.]
"Tình hình học tiếng Man thế nào rồi?"
Khoảng thời gian này tuy rằng Thẩm Hoài Dung không xuất hiện, nhưng vẫn sắp xếp bài học cho Khương Bảo Châu. "Thẩm đại nhân, đã học hết những gì ngài dạy rồi"
Trí nhớ của Khương Bảo Châu rất bình thường, nhưng cần cù bù thông minh, nàng lợi dụng thời gian trong không gian để học, cho nên có sự tiến bộ vượt bậc.
"Gần đây muội đang đọc điển tích tiếng Man ư?"
Nếu cần thì Thẩm Hoài Dung có thể phái Thanh Y đưa đến, không hiểu thì hắn sẽ giải đáp giúp.
"Đang đọc."
Khương Bảo Châu đang xiên thịt dê, thịt dê mềm được phết tương vừng, vừa mềm lại vừa thơm.
Khi trời chuyển lạnh, ăn thịt dê cực kỳ bổ dưỡng.
"Đây là?"
Thẩm Hoài Dung cầm quyển sách có bìa bọc da, chữ bên bìa là ( sách luận )), chẳng lẽ là sách của Khương Bát Đấu?
Vừa mở ra xem, Thẩm Hoài Dung sửng sốt, bên trong viết lung tung rối loạn cái gì đây.
Khúc dạo đầu là nam nữ ước hẹn cùng nhau tự tử vì tình tại cầu, bút danh là Lạc Phách tú tài.
Trong bữa tiệc, có hai người kích động đứng dậy, một là Khương Tu Văn, hai là Khương Bát Đấu ngồi ở vị trí chủ nhà.
Không thể làm rơi áo choàng, Khương Tu Văn bước từng bước chậm rì rì quay trở lại chỗ ngồi.
"Ở chợ ta có nghe nói, thoại bản của Lạc Phách tú tài bán rất chạy."
Khương Tu Văn giả vờ như vô tình nhắc đến, trong giọng nói pha chút đắc ý.
Hắn tùy tay viết nhưng lại được mọi người hưởng ứng nhiệt liệt như thế.
Bây giờ bạc mà chưởng quầy hiệu sách đưa còn nhiều hơn trước gấp mười lần, còn nhiều hơn cả sách cấm đông cung của cha.
Vấn đề là, thoại bản được bán một cách quang minh chính đại.
"Hừ, không biết khiêm tốn."
Khương Bát Đấu thổi thổi râu, nghe thấy tên tác giả đã biết chẳng ra cái gì, tú tài nghèo rớt mồng tơi, có thể làm được việc gì chú?
"Đại công tử, ngài ở trong quân doanh nên chắc không biết một số chuyện"
Gần đây Khương Đại làm việc giúp lão gia, phát hiện Khương Tu Văn giẫm phải hố bom, nên nhanh chóng cản lại.