Văn Thị ăn uống no đủ, hai con gương, Văn Thị chải đầu cho Khương Bảo Châu.
Thật sống đến 30 tuổi, đây là đầu tiên Văn Thị ngắm gương mặt một cách cẩn thận.
Mặt bà xỉn màu, gương thể soi rõ những nốt tàn nhang gương mặt bà.
Sau khi mang thai, Văn Thị cũng dám dùng bột chì, nên còn trang điểm nữa.
"Mẹ, tàn nhang thì cũng chẳng ảnh hưởng đến sự xinh của !"
Quả nhiên, nữ tử nào yêu cái .
Khương Bảo Châu lấy một bộ kem dưỡng da mờ thâm nám thời hiện đại, đưa cho Văn Thị.
Mấy món đồ trang điểm trong gian nhiều, nàng một lòng một cải thiện chất lượng thức ăn trong nhà, nên quên mất cái .
"Kem dưỡng , chút nữa đưa cho đại ca con một lọ."
Khương Tu Văn là một tiểu bạch kiểm, để ý đến dung mạo, cứ nhắc mãi ngoài thành gió cát bụi bặm, trong thư cũng về vấn đề .
"Còn hai ngày nữa là đến sinh nhật đại ca, Thanh Y con thể một chuyến đến đại doanh thành bắc."
Khương Bảo Châu chuẩn một rương gỗ riêng cho Khương Tu Văn, bên trong quần áo giày vớ, cũng cả thức ăn. Nàng cũng bỏ thêm kem dưỡng trong đó, hơn nữa còn cách sử dụng bằng tiếng man di, chỉ mong đại ca hiểu . Cả đêm chuyện, ngày hôm khi trời còn sáng, Đại Phi dẫn theo Tiểu Hỉ cùng với hai cái túi trực tiếp đến cửa Khương gia.
Đối mặt với hành động đưa tiền bán và tiền tiêu vặt của Khương Bảo Châu, Đại Phi nhận.
Sau và tiểu ở Khương gia việc, còn ăn uống no đủ, nên cần quá nhiều tiền.
Nghĩ tới nghĩ lui, Đại Phi định đưa bạc cho Bàn Tử và Sấu Hầu vì gia đình bọn họ cảnh khó khăn.
Cha của Sấu Hầu ốm đau giường, trong nhà ai lao động chính, chỉ hai mẫu đất cằn, kém hơn nhà Bàn Tử một chút.
Có tiền thì thể mời một lang trung giỏi đến xem bệnh, chừng thể chữa khỏi bệnh.
"Tiền ngươi cứ giữ ."
Khương Bảo Châu trả bạc , nếu trong nhà Sấu Hầu chuyện gì khó khăn thì cứ để chủ nhà là nàng giải quyết.
Nàng đưa tiền, chỉ cần bọn họ công việc là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-201.html.]
Chuyện thu mua lòng , 99 bước , chẳng cần so đo bước cuối cùng.
Hơn nữa, tương lai khi Tiểu Hi gả chồng, cũng để dành của hồi môn.
"Tiểu thư, ngài..."
Đại Phi nên lời.
Hắn xoay mặt sang chỗ khác, hốc mắt đỏ lên.
Hắn là đám bùn lầy, thấy tiểu thư tin tưởng như thế, luôn suy nghĩ , thì cũng thể hiện cho xứng đó với những điều đó.
Buổi trưa hôm , hai mươi mấy nối đuôi đến.
Khương Bảo Châu phát tiền cho từng , dẫn bọn họ phòng.
Những món đồ dư của Quý gia đều ném sạch hết, bàn ghế đổi mới trong một đêm, xuất hiện thêm giường tầng và tủ quần áo.
"Tiểu Hỉ ở trong nhà cũ với chúng ."
Bên Khương ma ma dọn dẹp nhà ở giúp Tiểu Hỉ, chuẩn thỏa đáng.
Mấy còn tạm thời cứ ở trong nhà mới.
Nghĩ đến việc Bàn Tử và Sấu Hầu khả năng sẽ về nhà thăm hỏi cha , nên Khương Bảo Châu chi tiền mua một chiếc xe ngựa.
"Tiểu thư, đây là nhà mới của chúng ?"
Bàn Tử dám tin, hôm nay với là tìm một công việc, nhưng dù gì thì bà cũng chẳng chịu tin.
Chẳng sợ hầu thì cũng ai thuê tiếng cả.
" thế, các ngươi bàn bạc với , tự quyết nên bố trí thế nào."
Cho dù là đàn ông trai tráng thì trong phòng cũng nên gọn gàng một chút, Khương Bảo Châu dùng vải thô để trang trí, dán lên trần nhà.
Phải mới mái ngói nóc nhà, dán giấy cao ly, tiểu viện của Quý gia rực rỡ hẳn lên.
Trong một đêm, căn nhà đổi , càng nhiệt tình.
Khương Tu Võ tin trong nhà thêm mười mấy hầu thì suýt chút nữa rớt cả cằm, chạy đến Quý gia xem thử, mới phát hiện đó là thật.