Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 172

Cập nhật lúc: 2024-08-05 08:42:49
Lượt xem: 43

"Thoát tục."

Tiền Ngọc Lan lật xem các loại mẫu mã, sau đó lắc đầu nói: "Đã hai năm rồi ta chưa làm qua túi tiền nam tử." Kiểu dáng trong tay đều đã cũ, qua bao nhiêu năm sẽ không sửa cũ thành mới, tặng người sẽ không xấu, chẳng qua lại không có gì đặc biệt.

"Nếu đưa cho người quan trọng thì tự mình thiết kế sẽ càng thêm dụng tâm."

Tiền Ngọc Lan vắt óc, nàng không nghĩ ra hình gì thoát tục một chút, chỉ phải dẫn dắt cho Khương Bảo Châu qua lời nói.

"Cảm ơn Ngọc Lan tỷ tỷ."

Túi tiền tặng cho Thẩm đại nhân đương nhiên phải là loại đặc biệt, Khương Bảo Châu ghi nhớ kỹ, sau đó mới nói lên mục đích tới đây.

"Ta muốn đặt làm một số cái làn nhỏ đựng hạt dưa ngũ vị hương."

Làn nhỏ không cần quá lớn, tốt nhất mua loại có thể đựng quả khô, vừa xinh đẹp lại thực dụng.

Tiền Ngọc Lan làm một cái chỉ hai văn tiền, năm nay bởi vì tuyết tai nên nhà kho còn rất nhiều cái làn nhỏ chưa bán ra.

Chỉ cần gói hạt dưa vào bao giấy dầu, bỏ vào cái làn bán, chẳng sợ Khương Bảo Châu không tăng giá thì cũng coi như giúp Tiền Ngọc Lan giải quyết vấn đề tồn kho.

"Bảo Châu, muội thích cái nào đều có thể lấy, những thứ này đều được làm từ xương bồ thảo, ta chỉ bỏ ra chút sức lực mà thôi, cũng không tốn chi phí gì."

Tiền Ngọc Lan nghe nói xong liền kiên quyết không chịu lấy bạc của Khương Bảo Châu.

"Ta tới học đường học chữ, tiên sinh xem ở mặt mũi quê nhà nên không lấy quà nhập học, ta không thể không hiểu chuyện."

Thái độ của Tiền Ngọc Lan rất kiên quyết, năm nay vừa có tuyết tai lại có chiến sự, bá tánh sinh hoạt gian nan, rất nhiều vật trang trí có thể tiết kiệm thì đều tiết kiệm.

Việc làm ăn không tốt nên gần đây nàng tính toán đổi nghề, tiếp tục nhận thêu thùa.

"Ngọc Lan tỷ tỷ, không bằng như vậy nhé."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-172.html.]

Khương Bảo Châu lấy hết làn tồn kho ở Tiền gia, đến lúc đó dùng cái làn bao lấy hạt dưa, sau khi bán được, nàng sẽ lại đến kết toán với Tiền Ngọc Lan.

"Ta thấy tỷ có làm những cái bình nhỏ có hình quả táo, bí đỏ, con bướm, ta mang đi mấy cái trước, tỷ cứ chờ tin tức của ta."

Khương Bảo Châu mang một chiếc xe đẩy nhỏ tới đây, lấy hết những cái làn còn lại của Tiền gia, đóng gói hạt dưa ở nhà xong liền đẩy thẳng đến chợ bày quán.

Đây là lần đầu tiên tiểu muội làm buôn bán, Khương Tu Võ không thể không hộ tống, Phùng Đại Xuân lo lắng hai người không hiểu biết quy củ ở chợ phương bắc nên cũng đi theo

Ở Tiền gia chậm trễ nửa giờ, Khương Bảo Châu đi muộn, chờ đến khi đến chợ thì đã chật kín người rồi.

Cũng may có Khương Tu Võ đi phía trước mở đường, ba người thật vất vả mới tìm được chỗ đặt một nửa cái quầy hàng, chen chúc ở giữa hàng bán hột vịt muối và bán bánh có nhân.

Dọn hạt dưa xong, đợi mười lăm phút mà quầy hàng vẫn không người hỏi thăm.

"Tiểu muội, sao lại thế này?"

Đại nương bán hột vịt muối và đại nương bán bánh có nhân ở hai bên gần như không rảnh rỗi, chỉ có hắn và Phùng Đại Xuân là giương mắt nhìn.

"Không vội."

Khương Bảo Châu nhìn khắp nơi, rượu thơm không sợ hẻm sâu, hôm nay nàng đến chỉ vì thăm dò đường, nhìn xem các bá tánh có năng lực tiếp nhận hạt dưa ngũ vị hương mười văn tiền một cân hay không.

Nếu như chê đắt thì Khương Bảo Châu cần tìm biện pháp khác, trực tiếp đi tửu quán tìm chưởng quầy đẩy mạnh tiêu thụ là được.

Khương Bảo Châu không vội, nhưng Khương Tu Võ lại nóng nảy.

Nửa đêm qua đi tiểu đêm, hắn nhìn thấy phòng bếp sáng đèn dầu, hắn cho rằng là ai nửa đêm đói bụng đi ăn đêm, chờ đến khi đi vào thì mới phát hiện là tiểu muội Khương Bảo Châu đang xào hạt dưa.

Khương Tu Võ lập tức cảm thấy chính mình vô dụng, cha bán tranh mở giảng đường, đại ca đến quân doanh làm công văn, chỉ có hắn, võ quán không mở được thành ra lại ở nhà ăn không ngồi rồi.

Khương Tu Võ là người có lý tưởng rộng lớn, hắn muốn đi tòng quân, đi theo tướng quân mở rộng lãnh thổ, nhưng nghĩ đến tình huống trong nhà, hắn cần thiết ở lại bảo vệ cha mẹ người nhà.

Loading...