Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 157
Cập nhật lúc: 2024-08-03 09:53:32
Lượt xem: 42
"Chẳng phải có hơi quá?"
Lúc nãy làm trò trước mặt Quý đại cô nương, Khương Bảo Châu không muốn làm lộ thân phận của Thẩm Hoài Dung, nếu không dựa theo tính tình ranh mãnh của người nọ, chắc chắn sẽ ra tay với Thẩm Hoài Dung.
"Có làm càn hay không thì chẳng phải muội cũng gọi rồi đấy sao."
Thẩm Hoài Dung tựa người vào bình phong, giọng nói nhẹ nhàng "Bảo Châu, muội đã quên rồi sao?"
Một tiếng phu quân, giống như lông chim nhẹ quét qua trái tim hắn, trong lòng Thẩm Hoài Dung ngứa ngáy, vốn dĩ hắn vẫn nghe chưa đã.
Chẳng qua nha đầu còn quá nhỏ, lỡ như bị hắn dọa chạy mất thì cũng không ổn, hắn rất kiên nhẫn.
"Biểu ca."
Khương Bảo Châu che mặt, Thẩm đại nhân điều hay không nói mà cứ nói mấy cái xấu, nàng lấy ngọc bội ra: "Ngày ấy ngài đến sao không gọi ta dậy?"
"Muội biết ta tới là được rồi."
Thẩm Hoài Dung nhìn ra cửa thấy người tuyết vẫn còn ở đó, hoàn chỉnh không sao cả, bỗng dưng tâm trạng trở nên rất tốt, không có hắn ở đây, để người tuyết bầu bạn với nàng, đây là chút tâm cơ của Thẩm Hoài Dung.
Mấy ngày nay tuyết rơi nhiều, chắc chắn người tuyết đã được sửa sang lại, tất nhiên tiểu nha đầu đã tự mình làm, thậm chí nàng còn đội cho người tuyết một chiếc mũ màu đỏ làm bằng vải bông, trông có vẻ rất sinh động. "Biểu ca, ta viết thư cho huynh, huynh đã đọc chưa?"
Khương Bảo Châu tin với trí thông minh của Thẩm đại nhân, cho dù chỉ vẽ ba cái vòng tròn thì hắn cũng có thể hiểu được.
"Đừng nhúc nhích, có một lá cải trắng dính trên đầu muội"
Sau khi Thẩm Hoài Dung gật đầu thì bỗng dưng đứng dậy, bước nhanh đến trước người Khương Bảo Châu, hắn cong lưng làm mặt của hai người cách nhau một khoảng rất gần.
Trong nháy mắt thời gian như ngưng đọng, Khương Bảo Châu cảm thấy rất mê man, lá cải trắng từ đâu ra vậy? "Bảo Châu, có hạnh nhân tố vì sao muội không lấy ra?"
Hôm qua khi Bạch Lạc Trần hỏi thì Khương Bảo Châu đã nói với hắn một cách rất kiên quyết là không có, chẳng lẽ là để lại cho Thẩm hồ ly?
Bạch Lạc Trần vén rèm cửa bước vào, đứng ở chỗ đó, ngón tay chỉ về phía Thẩm Hoài Dung, trong lúc nhất thời không nói nên lời.
Cầm thú, cầm thú, nói dối trên đầu của Khương Bảo Châu dính lá cải để chủ động tiếp cận, quá có tâm kế. "Bạch công tử, sao huynh không vào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-157.html.]
Khương Tu Văn đến tìm người, lúc này đã không còn sớm, than lửa cũng đã sửa ấm căn phòng, cha mẹ chỉ chờ Thẩm đại nhân và tiểu muội đến để khai tiệc.
"Ngươi đừng đi vào!"
Lúc này còn đi vào được sao?
Bạch Lạc Trần giữ c.h.ặ.t t.a.y Khương Tu Văn nói: "Trong phòng có chuột, Bảo Châu đang bắt chuột"
"Có chuột?"
Vẻ mặt của Khương Tu Văn trở nên nghiêm túc, xoay người chạy đến phòng chất củi tìm gậy gỗ, mấy con chuột đáng c.h.ế.t chuyên ăn lén thức ăn, giữa hắn và chúng nó chỉ có một người được phép sống!
Có sự góp mặt của Khương Tu Văn làm trong viện lập tức trở nên gà bay chó sủa.
"Đại ca, cha mẹ vẫn đang chờ chúng ta sang nướng thịt!"
Phản ứng đầu tiên của Khương Bảo Châu chính là nhanh chóng chạy khỏi phòng, hô.
Một bữa tiệc lớn ở trước mắt, rất nhanh Khương Tu Văn đã ném gậy gỗ xuống, hắn sờ cái bụng đói meo, vì bữa ăn này mà hắn đã nhịn đói từ sáng đến giờ.
"Đây là thịt nướng do con ướp, đã phết dầu, cứ đặt lên trên vỉ nướng đến khi chín là được"
Sau khi chín, chấm cùng nước sốt cay và sốt thịt rắc mè, mọi người cứ lựa chọn dựa trên khẩu vị yêu thích của bản thân.
"Cha, con gái kính cha một ly."
Sinh nhật của cha, không được hoàn mỹ lắm vì có sự xuất hiện của Quý đại cô nương, có vài lời khó có thể nói rõ: "Người nào cũng nói phía Bắc là một nơi đất cằn sỏi đá, cho dù có khó khăn thì nhà ta cũng có thể vượt qua một cách mỹ mãn"
Khương Bảo Châu cắm một ngọn nến kiểu cũ lên bánh kem rồi bưng đến trước mặt Khương Bát Đấu: "Cha, cha ước đi, rồi thổi nến"
Ăn bánh kem, thổi nến là những nghi thức cần phải có trong ngày sinh nhật.
Đây là lần đầu tiên Khương Bát Đấu có trải nghiệm này, cảm giác rất mới mẻ, ông làm ra vẻ thâm trầm nói: "Chỉ được ước một nguyện vọng thôi sao?"
"Vâng, chỉ được ước một điều, nhiều thì không linh."