Bởi vì trộm đến nhà, nên cả nhà họ Khương cả đêm thức trắng, tất cả đều lo lắng.
Thời buổi , sợ kẻ trộm mà chỉ sợ kẻ trộm nhớ đến, Văn Thị nhận chiêu qua với hai bên hàng xóm sử dụng .
"Là do nương , quá để ý đến mặt mũi, luôn sống hòa bình với ."
Văn Thị chủ động nghĩ những chuyện qua, thật sự cả nhà họ mới đến qua với Quý đại nương nhà bên, nhà họ tặng bánh hỉ cũng nhận mấy quả trứng gà, cho dù là quà nặng nhẹ đều quà đáp .
Quý đại nương gặp nào cũng đều mỉm và vô cùng nồng nhiệt, Văn thị ngờ cả nhà bà thích lợi dụng như .
"Mẹ, Quý đại nương một đằng một nẻo."
Cái gọi là gặp liền cũng chỉ là ngoài nhưng trong mà thôi, mới chuyển đến thấy rõ cách sống của Quý đại nương, đối với bọn họ cũng là chuyện .
Vốn dĩ vì là đồng hương nên hòa thuận, tường nhà họ cùng với nhà của Quý đại nương xây quá cao, chủ yếu là sợ đối phương nghi ngờ, hiện tại xem cũng cần thiết nữa.
"Mẹ, sáng mai chúng tăng thêm một tầng kẽm gai, đỡ hơn nửa đêm thấy một cái đầu úp sấp nơi đó, vô cùng đáng sợ"
Khương Bảo Châu đề nghị, nàng ngờ nương của thể dũng đến , mấy câu chào hỏi hết mười tám đời tổ tông của tên trộm, xong cũng thấy hả giận.
"Khương Bảo Châu, nương lấy phụ con nên dù la lối lóc ăn vạ thì nhiều nhất cũng chỉ mắng một câu là đàn bà chanh chua, con cũng đừng nên học theo nương"
Văn thị vội buộc như , vì những trong nhà cũng chỉ bà là cái miệng năng lưu loát, đừng thấy Khương Tu Văn ngày thường lảm nhảm ngớt, nhưng tới khi thật sự cho Khương Tu Văn trận nửa tiếng ngừng thì chắc trong sân cũng chỉ thấy tiếng ngáy của đồng hương .
Mấy câu kinh điển của văn nhân với hiểu thì giống như một khúc hát ru .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-150.html.]
"Mẹ, con ."
Khương Bảo Châu cũng sâu sắc ghi nhận, nhanh là kỹ năng của nàng, nhưng nàng đổi tuyến đường, nàng vẻ ngoài thuần lương nhưng thật là con sói lớn đen tối, như mới thể dễ dàng dụ con thỏ nhỏ đến ăn.
"Thẩm đại nhân tính là con thỏ nhỏ ?"
Văn Thị đặt câu hỏi từ trong linh hồn của , ít nhất Thẩm Hoài Dung thoạt giống kẻ vô tâm.
"Thẩm đại nhân chính là con thỏ lớn."
Khương Bảo Châu sờ cằm, nàng sớm qua, Thẩm đại nhân là đơn giản vì khả năng bói toán, cho nên luôn hiểu lầm thành là uyên thâm, thật thì hề.
Nông lịch buổi sáng ngày hai mươi tháng mười, gió tuyết dần tan.
Sau bữa sáng, Khương Bảo Châu kéo một cái ghế dựa đến cửa phòng bếp phơi nắng.
Nắng của ngày đông chói mắt, rọi lên vô cùng ấm áp còn thoải mái.
Khó một ngày thời tiết nên Văn thị cùng Khương ma ma lấy chăn đệm đem sân phơi nắng, chợt Quý đại nương ở bên cạnh mắng mỏ.
"Có vài việc gian trá, lẽ ở quê nhà nổi nữa mới dẫn gia đình đến tận cửa biên thành, chừng chính bản bọn họ mới chính là kẻ ăn cắp, quan phủ truy nã nữa kìa!"
Quý đại nương ở trong sân, bà ngửi mùi thơm nên trèo lên thang để xem Khương gia nấu món ngon gì, chợt nhận hai bên tường đều treo lưới sắt, đây là rõ ràng đang đề phòng bà mà!
, đêm hôm qua con trai của bà đến Khương gia để ăn trộm vài món, nhưng cái tên què Phùng Đại Xuân cảnh giác, con trai bà mới chạm khố phòng thì phát hiện.