Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-07-26 07:18:55
Lượt xem: 103
“Nhị ca, nếu đến đêm tối phải ăn ngủ ngoài trời, huynh nghĩ cách vào núi bắt gà rừng thỏ hoang đi.”
Chỉ cần có thịt, Khương Bảo Châu có thể làm ra các loại món ăn ngon, từ nhỏ đến lớn, không biết vì sao mà nàng rất có hứng thú với đồ ăn.
Trong Khương gia, nếu không phải thư sinh thì chính là nữ tử yếu đuối, người có thể ra tay thì chỉ có Khương Tu Võ.
“Nếu bởi vì đại ca muốn tặng quà thì huynh sẽ không đi.”
Khương Tu Võ khó chịu, hắn vẫn luôn bị đại ca cười nhạo là kẻ vô tri chỉ có một thân sức lực, hiện tại lại phát huy được tác dụng, lúc lưu đày, gia sản trên dưới một trăm cân của nhà bọn họ đều là do hắn cõng.
“Là muội muốn ăn.”
Ngoài bữa cơm c.h.ặ.t đ.ầ.u kia, mấy ngày vừa rồi thức ăn cho mọi người trong nhà cũng chỉ có thể nói là tạm chấp nhận được, miễn cưỡng có thể lấp đầy bụng, nhưng miệng Khương Bảo Châu lại nhạt nhẽo lắm rồi.
“Vậy thì không thành vấn đề, tiểu muội muốn ăn cái gì thì muội cứ nói, nếu có sông thì nhị ca sẽ xuống sông bắt cá cho muội.”
Nhắc tới Khương Tu Văn liền lạnh lùng trừng mắt, nhưng mà Khương Tu Võ lại luôn đáp ứng với mọi yêu cầu của Khương Bảo Châu, hai huynh muội vui vẻ trò chuyện.
Đi cả ngày, đến lúc chạng vạng, sắc trời càng thêm âm u, một cơn gió từ xa mang theo hơi nước ập vào trước mặt, giống như còn có mùi thơm của hoa dại.
“Vi huynh nhìn hiện tượng thiên văn thì một lát nữa sẽ có mưa đến.”
Khương Tu Văn hít mũi rồi nói vô cùng chắc chắn.
“Đại ca quá lợi hại!”
Khương Bảo Châu rất là nể tình mà ca ngợi, trong lòng nàng đang suy nghĩ là buổi tối phải tìm nơi để tránh, nếu không sau khi gặp mưa sẽ dễ bị cảm lạnh, bệnh cảm lạnh trong thời đại này chính là bệnh c.h.ế.t người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-14.html.]
“Tiểu muội, muội bị mắc mưu nhiều lần rồi, mà vẫn còn bị đại ca lừa sao”
Khương Tu Võ đi đến vạch trần đại ca Khương Tu Văn, đêm rồi còn xem hiện tượng thiên văn cái gì. Thật ra Khương Tu Văn toàn dựa vào cái mũi còn tinh hơn mũi chó kia, từ nhỏ đến giờ, hắn luôn dựa vào cái mũi để phân biệt trời có mưa hay không, chưa bao giờ mắc sai lầm.
Quả nhiên, sau khi trời tối thì đột nhiên nổi lên một cơn gió to, hạt mưa rất lớn từ trên trời rơi xuống, Khương Bảo Châu không kịp chuẩn bị nên đúng lúc bị dính mưa.
“Tiểu muội, muội chờ chút.”
Khương Tu Võ buông bọc hành lý xuống, lấy từ trong người ra một miếng giấy dầu thật dày: “Muội cùng mẫu thân mau phủ lên, cẩn thận bị dính mưa.”
Giấy dầu không lớn, chỉ có thể chứa được hai người.
“Không, nhường cho cha mẹ.”
Khương Bảo Châu giơ tay cười nói: “Thân thể muội khoẻ mạnh, không sợ gặp mưa.”
“Không, cha càng già càng dẻo dai, huynh đệ Tu Văn cùng Bảo Châu phủ lên đi.”
Khương Bát Đấu chần chờ một chút rồi nhường giấy dầu lại, sau đó cởi áo ngoài của mình ra đưa cho Văn Thị để che lên.
Người một nhà vì một mảnh giấy dầu này mà đẩy qua đẩy lại, cuối cùng quần áo của tất cả mọi người đều bị ướt nhẹp.
Không hiểu vì sao, Khương Bảo Châu chỉ cảm thấy vừa chua xót vừa buồn cười, đừng thấy ngày thường cha cùng đại ca vừa thích phá đám lại độc miệng, nhưng đều luôn nhớ thương tới nhau.
“Dừng lại nghỉ ngơi chỉnh đốn.”
Hiện tại mưa quá lớn, đại quân không có cách nào có thể đi tiếp được, hơn nữa trời cũng đã đen xì, xung quanh lại toàn rừng núi, rất khó phân rõ phương hướng nên đành phải từ bỏ.