Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 129
Cập nhật lúc: 2024-08-02 13:54:14
Lượt xem: 54
"Thẩm đại nhân cho con lúc nào?"
Văn Thị híp mắt lại, cứ cảm thấy nữ nhi có việc giấu giếm bà. Bà nhớ rõ mình vừa mới đi tìm Khương Bảo Châu tâm sự, chẳng lẽ vẫn không đề phòng được sao?
Thẩm Hoài Dung có thân phận quý trọng như vậy, đưa túi tiền cho Bảo Châu, việc nói nói lớn thì chính là lén lút trao nhận!
"Là tối hôm qua."
Giấu giếm không được, chỉ đành ăn ngay nói thật, Khương Bảo Châu nói giúp cho Thẩm Hoài Dung: "Mẹ, nhà chúng ta không muốn leo lên cành cao, chỉ là kết thúc lễ nghĩa, thật ra Thẩm đại nhân rất tốt, hôm qua hắn không tới nhà chúng ta là bởi vì hắn vẫn luôn ở lều lớn trong quân bàn chuyện nên mới bị chậm trễ."
Thẩm Hoài Dung không hề cô độc thanh lãnh như hắn thể hiện ra ngoài, mà là một người vô cùng biết suy nghĩ cho người khác.
Văn Thị xoa trán, rất đau đầu mà nói: "Bảo Châu, con xác định hai mẹ con chúng ta cùng quen biết một Thẩm đại nhân sao?"
Có cửa chính không đi, nửa đêm trèo tường, đây không phải việc Thẩm Hoài Dung có thể làm ra.
Văn Thị có một đống câu hỏi, nghe nói Thẩm Hoài Dung chạy hơn hai mươi dặm chỉ vì dạy Khương Bảo Châu tiếng man di, sắc mặt của bà cực kỳ phức tạp.
"Mẹ có thể mở ra xem không?"
Dù sao cũng là đồ vật Thẩm Hoài Dung đưa cho Khương Bảo Châu, Văn Thị muốn kiểm tra thì cũng phải hỏi ý kiến của nữ nhi trước.
Khương Bảo Châu gật đầu, mẹ nàng cứ việc tùy ý xem, cũng nên chuẩn bị tâm lý trước.
Đáng tiếc, Khương Bảo Châu chưa kịp nhắc nhở, Văn Thị đã giống như nhìn thấy quỷ mà cầm một chồng ngân phiếu, nói: "Thẩm đại nhân là có ý gì?"
"Hắn không nói."
Khương Bảo Châu cẩn thận nhớ lại, Thẩm Hoài Dung nhét túi tiền vào trong tay nàng, sau đó trèo tường rời đi, cho nên nàng cũng không kịp hỏi.
"Sính lễ, đây là sính lễ!"
Văn Thị cầm túi tiền, bàn tay run rẩy, một nam tử không có lý do gì mà lại đưa tiền cho nữ tử, bà chỉ có thể nghĩ đến lý do này, nữ nhi Bảo Châu còn chưa cập kê đã bị sói theo dõi!
Bởi vì một cái túi tiền, nguyên một buổi chiều Văn Thị tràn đầy tâm sự, ngay cả bữa tối cũng chỉ ăn một lát là không muốn ăn uống nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-129.html.]
Cơm nước xong, bà vào phòng từ rất sớm, muốn tìm Khương Bát Đấu trò truyện tâm sự.
"Phu nhân, ta muốn một mình đọc sách."
Ngày xưa sau khi cơm nước xong, Văn Thị đều sẽ đi tìm Khương Bảo Châu trò chuyện, hôm nay bà trở về trước thời gian, Khương Bát Đấu rất không thích ứng.
"Ông xem của ông, ta lại không cản trở ông."
Văn Thị ngồi xuống uống trà, lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
"Phu nhân, buổi tối bà ăn rất ít, Bảo Châu làm lẩu kia ăn rất ngon, thịt dê thái mỏng kia chấm vào tương vừng...
Ai nói không cản trở, Văn thị ở trong phòng ảnh hưởng đến phát huy của Khương Bát Đấu, đêm nay ông phải nghỉ không làm xuân cung đồ.
"Sớm muộn gì Bào Châu cũng phải gả cho người ta."
Văn Thị nói chuyện không đầu không đuôi, Khương Bát Đấu thầm nghĩ, nữ nhi chắc chắn sẽ gả chồng, nhưng hiện tại chưa phải lúc cần phiền não về việc này, còn hai năm nữa Khương Bảo Châu mới cập kê.
"Ta biết, ta..."
Văn Thị định nói mấy lời tâm sự với Khương Bát Đấu, nhưng mà lại không thể nói ra chuyện nữ nhi lén gặp Thẩm Hoài Dung, chỉ có thể nghẹn ở trong lòng, hy vọng Thẩm Hoài Dung sớm ngả bài một chút, bằng không bên nhà mình chỉ có thể giả ngu.
Sau khi ăn cơm tối xong xuôi, trong nhà có khách tới, Trần quan sai thấy tường nhà Khương gia mới chỉ xây dựng được một nửa, liền mang theo mấy chục người lại đây đây nhanh tiến độ.
"Tuyết rơi mỗi ngày nên trời không tối, không cần đèn dầu cũng rất sáng sủa"
Gần đây biên thành không yên ổn, sau khi có Thẩm Hoài Dung và Vệ Thượng Thư gia nhập, thế cục ở biên thành xoay chuyển, liên tiếp đánh thắng hai trận.
Với tính tình có thù thì báo của bọn mọi rợ, làm không tốt bọn hắn sẽ muốn g.i.ế.c bá tánh để xả giận.
Sau khi nhận được tin tức, Trần quan sai mang theo người đẩy nhanh tốc độ, trong đêm nay là có thể xây dựng xong tường nhà.
"Bảo Châu, ngày mai ta khởi hành."
Trần quan sai tới cũng là muốn nói lời tạm biệt người Khương gia, ban đầu ông ấy định ở đến giữa tháng mới về, nhưng vì có tuyết rơi nên bất đắc dĩ phải rời đi trước dự kiến.