" mà cha, ngài thương chân chứ đầu óc "
Khương Tu Văn là thẳng tính, hiểu tâm lý hoạt động của cha , nhịn mà lời thật.
Nếu đưa tiền, thì mau chóng thành công việc và giao hàng mới đúng, nương Văn thị trong nhà nuôi rảnh rỗi, cha cũng ngoại lệ.
"Cái thằng nhãi ranh , ông đây đánh c.h.ế.t ngươi!"
Vì thế, trong thư phòng truyền đến tiếng rống giận của Khương Bát Đấu.
Ngoài cửa, Văn thị và Khương Bảo Châu liếc , hai thẳng thư phòng, chỉ thấy Khương Tu Văn ủ rũ héo úa , thỉnh thoảng xoa ấn khối u mới mọc đầu.
"Tu Văn, chuyện gì ?"
Văn thị thành thạo đưa một bao giấy dầu nhỏ, bên trong là kẹo đậu phộng mà Khương Bảo Châu mua. "Mẹ, nhi tử việc gì, thể là tâm trạng của cha lắm."
Nhận bao giấy dầu, Khương Tu Văn lộ một nụ khổ, : "Là nhi tử ăn vụng về, vẫn luôn chọc cha tức giận."
Khương Tu Văn thở dài một , nhanh chóng rời .
Văn thị khẽ thoáng qua, dường như thấy khóe mắt ửng đỏ của Khương Tu Văn, trong lòng khỏi tức giận, bà trực tiếp đẩy cửa thư phòng : "Khương Bát Đấu, lão đại gặp bọn rợ, vất vả lắm mới tránh một kiếp, ông những an ủi, thế mà còn đánh nhi tử, lão già thúi !"
Tiếng của Văn thị nhỏ, giữ mặt mũi cho Khương Bát Đấu. Sau khi lời , Khương Tu Văn lộ nụ sảng khoái, ai bảo cha phân xanh đỏ đen trắng mà mắng , hiện tại cũng nên nếm thử hương vị gậy ông đập lưng ông.
Trong phòng, Khương Bát Đấu lộ vẻ mặt khiếp sợ : "Phu nhân, thằng nhãi ranh cáo trạng với bà?"
"Hừ, Tu Văn là đứa trẻ thật thà, cũng cáo trạng, là phát hiện trán nó khối u, thấy là ông ."
Lần Văn thị về phía Khương Tu Văn.
Khương Bát Đấu: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-128.html.]
Thằng nhãi ranh Khương Tu Văn thật thà chỗ nào, thật sự là bánh bao nhân mè đen, ngay cả ông đây cũng tính kế!
Văn thị cũng nghĩ xem, ông thương chân, hành động tiện, đánh Khương Tu Văn cũng là lòng dư mà đủ lực.
Đối mặt với lời bôi nhọ, Khương Bát Đấu tức giận, hơn nữa hai ngày gần đây ông soi gương, phát hiện hai bên tóc mai nhiều tóc bạc hơn, ông cũng uất ức mà : "Phu nhân, vi phu thật sự già ?"
Buổi chiều, biên thành vẫn tuyết nhỏ rơi xuống như cũ.
Hôm nay mua nhiều thứ nên nhà kho trong nhà đều chất đầy, ngoại trừ thịt, trứng, rau xanh còn gạo và mì, dầu, các loại vật phẩm là thể thiếu.
Vì an ủi nên Khương Bảo Châu đang ở trong phòng bếp cắt thịt dê, chuẩn một bữa nhúng lẩu nóng hôi hổi.
Văn thị thấy Tiểu Dư Sinh ngủ thì cũng đến phòng bếp giúp đỡ.
"Mẹ, thịt dê đông cứng, dễ cắt lắm."
Khương Bảo Châu nghĩ đến trong phòng bếp gian máy cắt lát, cầm thịt dê trong gian, nhưng sợ thịt dê cắt quá mỏng dẫn tới nghi ngờ.
"Cha con và hai ca ca của con xuống phòng bếp, tùy ý lừa gạt là ."
Ngày xưa ở kinh thành, đầu bếp Khương gia tay nghề, thể cắt sợi khoai tây đến mức trong suốt, kỹ thuật xắt rau tinh vi.
Khương Bảo Châu cho rằng lời của lý, tìm cơ hội dẫn theo Văn thị gian.
"Bảo Châu, đây là túi tiền của ai?"
Văn thị tinh mắt, phát hiện túi tiền bằng lụa màu xám ở bàn, bên thêu trúc xanh, là kiểu dáng nam tử dùng.
"Mẹ, là của Thẩm đại nhân."
Khương Bảo Châu thấy giấu , đơn giản trực tiếp thật.