"Này hỏi đại ca là đám rợ xông hiệu sách g.i.ế.c , thấy ?"
Khương Bảo Châu cảm giác vô cùng bất an, Khương Tu Văn nghĩa khí, nếu thấy đám rợ g.i.ế.c thì chắc chắn sẽ lắm mồm ngăn cản, loại kiểu dễ biến thành mục tiêu trút giận của rợ, cho nên, dựa theo tính tình của đại ca nàng thì rốt cuộc tránh thoát bằng cách nào?
Khương Tu Văn hề gì, dùng tay vuốt ngực, rợ tiến mà cũng chẳng phát hiện . Muốn bán sách cấm của Đại Tề, nên khi tiến hiệu sách, chỉ hé hé một góc trong quyển sách đông cung cho tiểu nhị xem, tiểu nhị cũng điều, dẫn xuống mật thất ngầm để gặp chưởng quầy.
là, khi sách cấm cha Khương Bát Đấu trau chuốt, chưởng quầy quả thật như thấy trời, chỉ cho hai mươi lượng bạc, còn đưa thêm mười lượng tiền đặt cọc, hy vọng họa sĩ tinh vi thể xuất bản thêm một quyển đông cung nữa.
Bởi vì Khương Tu Văn việc buôn bán thể để cho khác mà may mắn tránh một kiếp. Có rợ quấy rầy bá tánh, chợ nhanh chóng giải tán, ba Khương Bảo Châu trở phủ, chợt thấy nhà đều ở cửa, vẻ mặt bàng hoàng và thể định thần trở .
Văn thị thấy Khương Bảo Châu bình an việc gì thì nhịn mà lau nước mắt.
Ngày xưa ở kinh thành thái bình, bà là đương gia chủ mẫu của Khương phủ, đừng là g.i.ế.c , bà còn từng bếp g.i.ế.c gà g.i.ế.c vịt.
"Bảo Châu, chợ rợ c.h.é.m g.i.ế.c bá tánh, các con gặp ?"
Mặc dù nữ nhi chắc chắn bình an, nhưng Văn thị vẫn yên, thể lo lắng. "Mẹ, chúng về phòng ."
Khương Bảo Châu chờ một hồi lâu mới kể chuyện trải qua, ít nhiều Bàn Nha và cha nàng giữ nên hai Khương Bảo Châu và Khương ma ma mới bình yên vô sự.
"Lão đại, về con cứ ở trong nhà, việc gì thì ít ngoài ."
Văn thị rợ chạy đến thư phô g.i.ế.c sách, trái tim lập tức nhảy lên, mặc dù nhi tử chút ngốc, nhưng là cốt nhục ruột thịt của bà, như bà thể nhớ thương.
"Mẹ, con hiểu ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-127.html.]
Trong lòng Khương Tu Văn cảm thấy uất ức, mặc dù bản lĩnh bói toán, nhưng dậy sớm hoàng lịch, hôm nay việc , càng nên ngoài, tránh một kiếp nạn chính là tạo hóa.
Nhắc đến việc , Khương Tu Văn tìm tới cha Khương Bát Đấu, bán sách đổi bạc, là vì cống hiến cho gia đình, việc cha cần hiểu rõ.
Trong thư phòng, Khương Bát Đấu nâng mí mắt, vẻ mặt đắc ý tranh công của Khương Tu Văn, hận thể lên đá hai cái, lời quan tâm nghẹn ở trong cổ họng, nên lời.
"Bán ba mươi lượng bạc, tạm ."
Hổ xuống đồng bằng chó khinh, cuốn xuân cung đồ chứa bút mực của ông thế mà chỉ bán một chút như . Nếu chuyện truyền tới kinh thành, truyền tai mấy đối thủ một mất một còn của ông thì bọn họ sẽ dùng chút chuyện chê ông cả đời.
Khương Bát Đấu sĩ diện đến chết, việc thể để bất cứ kẻ nào , bao gồm nhà.
"Cha, ba mươi lượng ạ, chỉ bán hai mươi lượng bạc thôi"
Khương Tu Văn vội giải thích: "Mười lượng bạc đó là giá của cái khác!"
Chưởng quầy coi trọng xuân cung đồ của Khương Bát Đấu, là họa sĩ hàng đầu của đất nước.
Khương Tu Văn cũng nhắc đến, chưởng quầy chủ động đưa lời mời, vì sợ vịt nấu chín bay nên ông cho thêm mười lượng bạc tiền đặt cọc.
"Ít như ?"
Thôi, với đầu óc đơn giản của Khương Tu Văn, hơn phân nửa là lừa, nhưng mà chưởng quầy thật sự là hàng.
Ông xem vô sách cấm, ngày xưa chỉ vì khiêm tốn, Khương Bát Đấu mới bộc lộ tài năng . "Con với chưởng quầy, gần đây cha con bệnh nhẹ, bảo ông kiên nhẫn chờ một chút."
Trong lĩnh vực buôn bán, lên sân khấu càng muộn thì càng tác dụng lớn, Khương Bát Đấu là đèn nén ham của đối phương, đơn giản là giả vờ giả vịt.