Tới khách điểm gọi mấy chén mì nóng, Văn Thị ăn xong chạy tới tìm nữ nhi thương nghị.
"Bảo Châu, nương thấy con mua trang phục giá còn cao gấp hai gấp ba chúng tự mua vải dệt." Văn Thị hỏi thăm giá cả vải vóc vải bông, một bộ quần áo mùa đông một lượng bạc, cũng quá đắt.
Trong gian máy may, Văn Thị tranh thủ việc, mất bao lâu liền xong quần áo mùa đông cho cả nhà.
Chẳng trách bá tánh phương bắc giàu , đông sản xuất mà chỉ ngủ đông, mùa đông hàng năm đều tốn nhiều củi đốt và vải đắp áo bông.
"Nương, chúng mua thêm một ít da"
Khương Bảo Châu lật xem áo bông, tuy rằng dày nặng nhưng chống gió, phương bắc gió lớn, áo bông xé nát, mặc còn cả to lên, khó .
Trong gian áo lông vũ, còn nhiều tài liệu khác, đến lúc đó dựa Văn Thị đổi.
Sau khi mua sân mới, cho dù tính là an gia ở phương bắc, Khương Bảo Châu đánh giá Phùng Đại Xuân, phát hiện áo khoác của Phùng Đại Xuân rách nát, mụn vá chồng mụn vá, nếu như trong nhà đều đối xử bình đẳng thì còn mua cho Phùng Đại Xuân một bộ đồ mới.
Chỉ cần thể nghĩ , Khương Bảo Châu đều ghi chép trong sổ, tỉ mỉ, cẩn thận, chu đáo.
Văn Thị thấy kiêu ngạo nhưng cũng chút thương cảm, nữ nhi của bà vốn dĩ thể ở kinh thành sống thoải mái, cần nhọc lòng việc vặt trong nhà.
"Bảo Châu, trong nhà nơi đặt chân, cần báo tin cho Thẩm đại nhân ở đại doanh thành bắc ?"
Văn Thị tiếp xúc quá nhiều với Thẩm Hoài Dung, chẳng qua ở đường nhà chăm sóc nhiều, đến Bắc Địa trở mặt , như cũng lễ nghĩa.
"Nương, báo cho Thẩm đại nhân một tiếng!"
Cho dù gần đây Khương Bảo Châu cùng Thẩm Hoài Dung xa cách, nhưng trong lòng nàng luôn nhớ rõ lời hứa của , chuyện nàng đồng ý thì nàng sẽ .
"Bảo Châu, con thật , con ý với Thẩm đại nhân ?"
Nhắc tới Thẩm Hoài Dung, rõ ràng Khương Bảo Châu vài phần vui vẻ, Văn Thị hoài nghi hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-115.html.]
Thẩm Hoài Dung ân cứu mạng với Khương Bảo Châu, trong chuyện xưa tình tình ái ái, ân cứu mạng nên lấy báo đáp, Văn Thị lo lắng nữ nhi luẩn quẩn trong lòng.
"Không ."
Khương Bảo Châu thề thốt phủ nhận, nhiều ngày ngủ yên , luôn mơ thấy đêm mưa , Thẩm Hoài Dung khom lưng cõng nàng xuống núi, từng bước một cho đến khi ở nhà Dương đại nương.
Nếu như nàng cảm ơn, như khác gì một con sói mắt trắng.
"Vậy là ."
Văn Thị yên tâm một chút, cũng hề nhắc tới Thẩm Hoài Dung nữa, khi hai con cho Tiểu Dư Sinh ăn xong, đến nhà kho trong gian kiểm tra vật tư.
Sau khi dọn nhà mới thì sẽ cần mua nhiều đồ vật, Khương Bảo Châu liệt kê hơn hai mươi mấy món đồ, còn tính nồi chén gáo, bồn, ...
"Nương, con tự bố trí phòng ."
Khương Bảo Châu thích trong phòng sạch sẽ thoáng rộng sáng ngời, nàng định xử lý tất cả đồ vật trang trí mà chủ nhân cũ để , ví dụ như nàng thích bàn màu gỗ thô, tính toán tự động chà nhám lớp sơn bên ngoài. "Khuê phòng của con thì tự con chủ"
Văn Thị theo sự sắp xếp của nữ nhi, lựa chọn một tấm vải dệt rắn chắc, chân dẫm máy may, nhanh liền may xong giường màn, là màu đỏ tía mà Khương Bảo Châu thích nhất.
"Nhìn chút đơn điệu mộc mạc, nên thêm mấy cái dây đeo tua rua
Văn Thị khéo tay, chỉ thêm dây đeo, còn dùng vải vụn thành khăn trải bàn hoặc là bức rèm chắc chắn.
Khương Bảo Châu tới nhà kho một chuyến, một ít gia sản nàng định tiêu tiền mua, trong gian một thứ mấy bắt mắt thể lấy dùng.
Không gian tích trữ hàng vốn là vì tích trữ hàng, chỉ riêng nồi chén gáo bồn và những thứ linh tinh hơn một ngàn bộ, đặt ở trong gian cũng tác dụng.
"Nương, gia sản lúc của chúng con nỡ bỏ đều đặt ở trong gian"
Hạt dẻ Khương Bảo Châu lột thành nhân hạt dẻ, chờ đến khi ở nhà mới, nàng thể đại triển quyền cước, xuống bếp món ngon cho cả nhà.
Nghĩ đến việc một nơi đặt chân ở phương bắc thì khoé miệng của Khương Bảo Châu khỏi cong lên.