Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-07-25 14:41:53
Lượt xem: 133
“Bảo Châu, nhanh lên.”
Văn Thị không nỡ cắt ngang nữ nhi, nhưng thấy đội quân đã khởi hành, thậm chí còn có người tới thúc giục.
Dù sao cũng là tội thần bị lưu đày, người Khương gia thật sự không nên phô trương.
“Vâng, con lập tức qua đây.”
Khương Bảo Châu đồng ý một tiếng, không một tiếng động mà đưa cho Tiểu Điệp một cái túi tiền, nghiêm túc nói: “Tiểu Điệp, đây là lễ vật ta tặng cho tỷ, tìm được nơi không có ai thì lén xem, nếu cần dùng gấp, thì tỷ cứ dùng đi, không sao đâu. Chờ đến khi ta đến bắc địa ổn định rồi, ta sẽ nghĩ cách viết thư cho tỷ. Tỷ đừng cứ luôn ngây ngốc mà để bị đánh, phải học được cách tránh né.”
Mẹ cả nhà Tiểu Điệp coi trọng mặt mũi, chỉ cần khi có khách tới chơi Tiểu Điệp không gây ra lỗi lầm gì thì vì mặt mũi nên mẹ cả sẽ không quan tâm làm gì nàng cả.
Tuy rằng mẹ cả có chút khắc nghiệt, nhưng mà cũng không phải người nhẫn tâm.
Đám người đã đi xa, Tiểu Điệp tò mò mà mở một góc túi tiền ra, chỉ thấy một ánh sáng vàng hiện lên. Khó trách nàng cảm giác đồ vật trong tay rất nặng, thế mà lại là vòng tay vàng? Nàng không cần vật quý trọng như vậy!
Tiểu Điệp đang muốn đuổi theo, chỉ thấy người Khương gia đã sớm ra khỏi cửa thành.
Các tướng sĩ hành quân với tốc độ rất nhanh, Khương Bát Đấu xách theo áo choàng chạy chậm mới có thể đuổi kịp, thấy vậy, Văn Thị không tránh được nhỏ giọng nói thầm: “Chết vì sĩ diện, khổ thân!”
Rõ ràng là tội thần, mặc quần áo nhẹ nhất là được, Khương Bát Đấu lại khăng khăng phải thay quần áo thư sinh của mình mới chịu, thiếu chút nữa đã ảnh hưởng đến cả nhà.
“Nương, ngài cũng đừng oán trách cha.”
Khương Bảo Châu vẫn có thể hiểu được Khương Bát Đấu, từ trên địa vị cao ngã xuống, ngã đến tan xương nát thịt lại bị chê cười, trong lòng không chấp nhận được chuyện này cũng là điều bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-11.html.]
“Nương đâu có oán trách cha con.”
Văn Thị chỉ vào quan sai bên cạnh, bọn họ bị quan sai giám sát, bởi vì không chuẩn bị bạc, những người đó chỉ có thể chạy việc vặt không công, lại là đi đến nơi lạnh lẽo khổ cực, tất nhiên sẽ không có sắc mặt tốt đối với cả nhà bọn họ.
Có tiền có thể sai ma khiến quỷ, không có tiền thì nửa bước cũng khó đi.
Không chỉ có như thế, nếu mà không có nha đầu Tiểu Điệp kia tặng gạo, mì cùng nồi to, đến buổi tối cả nhà bị đói bụng thì biết lấy cái gì mà ăn.
Văn Thị có tay nghề thêu thùa, nhưng mà ban ngày lên đường làm sao bà có thể làm được, đến buổi tối có thể đốt đèn dầu thêu thùa thì bà lại chẳng có một chút đèn dầu nào.
“Nương, con có tiền.”
Đến khi nghỉ ngơi, nam tử Khương gia cùng nhau đi giải quyết việc cá nhân, Khương Bảo Châu tiến đến bên cạnh Văn Thị, lấy ra túi tiền của mình.
Bên trong đầy ắp trang sức, toàn bộ đều là vàng bạc đáng giá.
Tuy rằng trong nhà không quá giàu có thì cũng chỉ tiết kiệm về mặt thức ăn thôi. Văn Thị vẫn mua trang sức không nương tay, muốn tích cóp của hồi môn cho nữ nhi sớm một chút.
Thấy tuy rằng Văn Thị tò mò, nhưng lại không quá kinh ngạc, Khương Bảo Châu cân nhắc, lại lấy ra một cái túi tiền nữa.
“Nương, ngài từng nói trứng gà không nên bỏ ở trong một cái rổ, cho nên nữ nhi gửi trang sức vào Tiền trang Vạn Thôn.”
Tiền trang Vạn Thôn đều có cửa hàng ở các thành trì, vô cùng ổn thỏa.
Lần này Khương gia bị như vậy, số trang sức mà Khương Bảo Châu đi gửi lại hoàn hảo không tổn thất gì mà bảo tồn được, cũng đủ cho người một nhà chuẩn bị thức ăn và đồ dùng.
Khương Bảo Châu lấy đồ từ trong không gian ra, đem một phần công lao đẩy đến trên người Tiểu Điệp, dù sao thì cũng phải có người giúp nàng lấy được đồ.