Xuyên không, ta trở thành trân bảo phá án - Chương 319
Cập nhật lúc: 2024-07-08 22:22:24
Lượt xem: 204
"Thật sự có một số phát hiện." Lâm Linh nói, lấy cuốn sổ ghi chép của mình, đưa cho La Chiêu, nói: "Trên người người c.h.ế.t không thấy dấu vết bị đâm, chém, chặt bằng vũ khí sắc bén hoặc bị đánh bằng vật cứng. Nhưng hai cánh tay và vai lưng đều có vết thương do chống cự, điểm này cần chú ý khi giải phẫu."
"Ngoài ra, hai cổ tay của người c.h.ế.t có dấu vết bị trói bằng dây thừng."
"Nhưng những điều này không phải là nghi điểm lớn nhất."
La Chiêu nghe rất chăm chú, "Có những nghi điểm nào, em nói đi."
"Nghi điểm lớn nhất có hai cái, một là lúc người c.h.ế.t chết đi hai nắm tay nắm chặt, vùng kín có vết nước tiểu. Em nghi ngờ người c.h.ế.t bị hoảng sợ cực độ trước khi chết, điều này mới có thể làm cho người c.h.ế.t có phản ứng dây chuyền như vậy."
Lý Nhuệ ở bên cạnh gật đầu, câu nói "bị dọa tè ra quần" không phải nói suông. Khi bị hoảng sợ, thật sự dễ bị tiểu tiện không tự chủ.
Trong y học cổ truyền Trung Quốc, còn có cách nói "sợ hãi làm tổn thương thận", thực chất đều là một lý do.
Lâm Linh lại nói: "Nghi điểm thứ hai nằm ở vùng rốn và cánh tay phải của người chết. Hai vị trí đó đều có dấu vết bầm tím và kim châm."
Sau khi bắt xong côn trùng, bác sĩ pháp y Cúc cũng đi kiểm tra t.h.i t.h.ể và cũng nhận thấy điều đó. Ông gật đầu, nói với Lâm Linh: "Kết hợp với tình hình hiện trường, chúng ta cần xem xét khả năng nạn nhân bị tiêm quá liều insulin* trước khi chết."
*Insulin là một loại hormone từ các tế bào đảo tụy ở tuyến tụy tiết ra, có tác dụng làm giảm nồng độ Glucose trong máu, chữa bệnh đái tháo đường
"Các vị trí tiêm insulin phổ biến là cánh tay và bụng. Mô mỡ dưới da ở bụng nhiều hơn, có thể giúp insulin hấp thụ nhanh hơn."
Mọi người cùng suy luận lại, đều cho rằng khả năng mà Lâm Linh nói là rất cao.
Lần này bọn họ sẽ đến Trung tâm khám nghiệm tử thi được xây dựng riêng bởi Đại đội cảnh sát hình sự khu vực Hưng Bắc để giải phẫu. Cơ quan cảnh sát ở thành phố Đào Hà có điều kiện hơn nhiều so với Giang Ninh, bọn họ không thuê kho lạnh của nhà tang lễ. Thay vào đó, ngân sách của thành phố đã cấp vốn để xây dựng các phòng giải phẫu có chức năng bảo quản lạnh ở mỗi khu.
Nơi đó cách hiện trường vụ án khá gần, chỉ mất khoảng một tiếng lái xe. Dù sao t.h.i t.h.ể cũng chỉ có một, nếu muốn giải phẫu thì chắc chắn phải chọn một nơi, nên La Chiêu không tranh cãi với Trần Nhất Quang về địa điểm giải phẫu. Hai người thống nhất, cả hai bên pháp y có thể cùng nhau đến khu vực Hưng Bắc để giải phẫu.
La Chiêu để lại một số người ở hiện trường vụ án tiếp tục điều tra, số còn lại thì quay về Giang Ninh, một số khác đi cùng anh đến khu vực Hưng Bắc.
Đoàn xe mới chạy được khoảng ba bốn cây số thì Lâm Linh đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa và tiếng trẻ con khóc.
La Chiêu đang lái xe, lúc này cũng nghe thấy, anh nhíu mày, "Có đứa trẻ đang khóc, tôi lái xe qua xem tình hình. Tiểu Lâm, em và bác sĩ Cúc ở lại trong xe, đừng xuống."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-tro-thanh-tran-bao-pha-an/chuong-319.html.]
Lâm Linh biết điều, đương nhiên không muốn gây phiền phức cho La Chiêu, liền nói: "Anh cũng chú ý an toàn. Em cảm thấy con ch.ó này khá dữ."
Mấy chiếc xe cảnh sát đều tăng tốc, vượt qua chiếc xe van chở t.h.i t.h.ể ở giữa, nhanh chóng tiến về phía cửa hàng trước khu nhà bình dân bên đường.
Xe chưa dừng hẳn, Lâm Linh đã thấy một con ch.ó trung bình màu đen đang cắn chặt vào cánh tay của một cậu bé, hung dữ giằng xé.
Cậu bé khoảng mười tuổi, khóc đến mức giọng lạc đi, cố gắng giãy giụa nhưng không thoát ra được.
Một người đàn ông trung niên ôm chặt eo của cậu bé, dùng sức kéo về phía sau, cố gắng kéo cánh tay của cậu bé ra khỏi miệng con chó.
Nhưng ông ta hoàn toàn không thể kéo nổi, chỉ có thể gắng giữ thăng bằng, không bị con ch.ó kéo ngã xuống đất.
Hai người đàn ông cầm gậy gỗ đuổi theo con chó, dùng sức đánh vào người nó, nhưng chiếc gậy của một thanh niên bị gãy, con ch.ó vẫn không hề phản ứng, giống như không biết đau vậy.
La Chiêu chỉ nhìn thoáng qua con chó, đã biết chuyện này không dễ giải quyết.
Anh đạp phanh, dừng xe bên đường, đi thẳng đến cửa xe phía sau, nói với Triệu Tam Thạch trong xe: "Lấy s.ú.n.g xuống xe! Con chó này là chó Pitbull*, không biết đau, trừ khi nó chết, nếu không thì đánh bao nhiêu cũng vô dụng. Không thể trì hoãn nữa, lên súng, b.ắ.n c.h.ế.t nó."
*Pit bull là một giống chó nhà có nguồn gốc từ châu Mỹ, được nuôi ở Anh và nuôi để làm vật giữ nhà và cũng được sử dụng trong những cuộc chọi chó.. Đây là giống chó hiếu chiến, bền bỉ, gan lỳ được mệnh danh là sát thủ m.á.u lạnh hay còn được gọi là chó chiến binh hay võ sĩ giác đấu
Thường ngày cảnh sát hình sự ra ngoài không mang súng, trừ khi có nhiệm vụ đặc biệt. Nhưng Triệu Tam Thạch là người giỏi võ nhất trong đội, La Chiêu còn đưa anh ta đến đội đặc nhiệm huấn luyện một năm, trong đội chỉ có mỗi anh ta là thường xuyên mang s.ú.n.g khi làm nhiệm vụ, phòng trường hợp bất trắc.
Ưu điểm lớn nhất của Triệu Tam Thạch ngoài võ nghệ cao cường, còn có một điểm là phục tùng mệnh lệnh. La Chiêu vừa ra lệnh, anh ta liền bình tĩnh nhảy xuống xe.
Lúc này, tiếng khóc của cậu bé đã yếu dần, đầu cúi xuống, cánh tay chảy m.á.u đầm đìa, dù người xung quanh có kéo, có đánh con ch.ó Pitbull thế nào cũng không thể cứu cậu bé ra khỏi miệng chó.
Người dân xung quanh có người khóc, không dám nhìn.
Ngay lúc này, mấy chiếc xe cảnh sát nhanh chóng dừng lại bên đường, chưa kịp phản ứng, từ mấy chiếc xe này đã lao ra hơn chục người đàn ông cao to.
Mặc dù những người này không mặc đồng phục, nhưng khí thế khác hẳn người thường, người dân vừa nhìn đã biết là cảnh sát, trong lòng đều lóe lên hi vọng.
Có nhiều cảnh sát như vậy đến, chắc chắn cậu bé sẽ được cứu.