Xuyên không, ta trở thành trân bảo phá án - Chương 162
Cập nhật lúc: 2024-07-03 22:00:16
Lượt xem: 308
Nghe cô nói vậy, bác sĩ pháp y Kỳ có chút kích động. Gần đây ông ta gặp phải một vụ án khó, đang muốn tham khảo tạp chí tiếng Anh. Nhưng trình độ tiếng Anh của ông ta khá bình thường, đọc một số bài báo về cuộc sống hàng ngày thì không vấn đề gì, muốn ông tađọc tạp chí chuyên ngành tiếng Anh, thì rất khó.
Ông ta muốn tìm người dịch giúp, nhưng những người có khả năng này, đều là những người bận rộn. ông ta không dám làm phiền họ. Không ngờ, cô gái nhỏ này lại cũng biết.
Chỉ tiếc là ông ta không quen biết Lâm Linh, bảo cô giúp ông ta dịch bài báo, ông ta cảm thấy quá đột ngột. Vì vậy, ông ta không nói gì, quay người tiếp tục bận rộn công việc trên tay.
Còn La Chiêu, đối với việc Lâm Linh hiểu những thứ này thì không có biểu cảm gì đặc biệt.
Thực ra không có gì, anh ấy chỉ là quen rồi. Dù sao Lâm Linh cũng không giống người khác.
Thi thể nam nhanh chóng được kiểm tra xong, chủ yếu là kiểm tra phần đỉnh đầu, những nơi khác trước khi ông ta c.h.ế.t đều được che phủ bởi quần áo, dù có kiểm tra, cũng không tìm ra được gì.
Mấy người rời khỏi nhà tang lễ, chưa đến trưa. Ở trong phòng lạnh một tiếng hơn, dù Lâm Linh đã mặc áo len mỏng, nhưng vẫn cảm thấy lạnh. Ra ngoài được ánh nắng chiếu vào, mới bắt đầu ấm lên.
Lên xe, bác sĩ pháp y Cúc cười hi hi nói: "Tiểu Lâm, ở trong đó có phải không thoải mái lắm không? Môi trường nhà tang lễ như vậy, quen rồi thì sẽ ổn."
Lâm Linh nghĩ thầm, cô không phải là quen rồi sao, trước đây cô đã đến những nơi như thế này không ít lần.
Lúc bác sĩ pháp y Kỳ đến, ông ta đi taxi. Lúc rời đi, ông ta cũng ngồi lên chiếc Santana của La Chiêu, ngồi ở hàng ghế sau cùng với bác sĩ pháp y Cúc.
Lên xe, ông ta không ngồi xuống ngay mà dùng một chiếc khăn tay sạch lau xung quanh chỗ ngồi của mình, xác nhận sạch sẽ mới ngồi xuống.
La Chiêu đã quen với cách cư xử của ông ta, coi như không thấy. Anh ấy đạp ga, nhanh chóng lái xe ra khỏi nhà tang lễ.
Trên đường về, bác sĩ pháp y Kỳ đột nhiên nói với La Chiêu: "Vết d.a.o ở cổ của nam tử vong là do một nhát d.a.o chí mạng, từ tình trạng vết thương có thể thấy hung thủ ra tay rất dứt khoát."
"Ngoài vết thương d.a.o này, trên người nam tử vong không có vết thương nào khác. Những đặc điểm này cho thấy khi hung thủ ra tay, không phải do tức giận mà là do hắn khá tự tin, có thể g.i.ế.c người bằng một nhát dao. Điều này chứng tỏ hung thủ không chỉ tàn nhẫn lạnh lùng mà còn khá có kinh nghiệm. La đội, anh thấy phân tích của tôi có hợp lý không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-tro-thanh-tran-bao-pha-an/chuong-162.html.]
La Chiêu quay đầu nhìn ông ta, cười nói: "Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy. Hôm qua tôi đã đi tìm Trương Bưu, ông ta cung cấp cho tôi một số thông tin mới, một là khi say rượu, Chân Lão Lục đã nhắc đến một chuyện cách đây ba năm, lúc đó hình như gã cũng đã cướp của hai người ở công viên, nhưng hiện trường vụ án không phải ở thành phố của chúng ta."
"Cái thứ hai là Chân Lão Lục thường xuyên lên quán net, ngoài việc chơi game, đôi khi cũng vào phòng chat. Có một phòng chat tên là Duyên Phận Bầu Trời, gã đã kết bạn với một người dùng mạng tên là Con Đường Tơ Lụa Hoa Mưa. Hai người là cùng thành phố, nghe nói người tên Con Đường Tơ Lụa Hoa Mưa ở khu vực Lịch Sơn, hình như làm việc ở tiệm làm tóc. Hai người yêu nhau, còn gặp mặt, còn đi cùng nhau đến quán bar Cardi."
Bác sĩ pháp y Cúc nói không nên lời: "Cũng khá biết chơi."
Lâm Linh biết thời đại này đã có phòng chat, nhưng đây là lần đầu tiên cô biết, sớm như vậy đã có người bắt đầu gặp gỡ bạn bè trên mạng rồi.
Bác sĩ pháp y Kỳ thì biết phòng chat, nghe vậy gật đầu, không hỏi thêm.
Chỉ là La Chiêu chủ động nói: "Rất có thể lúc trước Chân Lão Lục đã gây ra những vụ án khác. Lần này chúng ta có thể tìm được mẫu DNA phù hợp thì tốt, không tìm được cũng có thể điều tra từ khía cạnh khác. Tôi định làm hai việc cùng lúc, một là điều tra hành trình cuộc sống của Chân Lão Lục trong những năm gần đây, sau đó tìm cảnh sát địa phương nhờ họ hỗ trợ, xem địa phương có vụ án nào tương tự vụ án của chúng ta không."
"Thứ hai, chính là Con Đường Tơ Lụa Hoa Mưa, tốt nhất là tìm được người này, cô ta có thể biết được điều gì đó. Trương Bưu và Chân Lão Lục không hợp nhau, có chuyện gì Chân Lão Lục không nhất thiết phải nói với ông ta, nhưng có thể nói với Con Đường Tơ Lụa Hoa Mưa."
"Chuyện này không dễ tìm, chỉ biết cái tên trên mạng thôi." Bác sĩ pháp y Cúc nói.
La Chiêu không nói cách tìm của mình, nhưng rõ ràng anh ấy đã có kế hoạch. Lâm Linh ở bên cạnh nghe, nghĩ thầm những điều mình lo lắng lúc nãy thực ra là không cần thiết, La Chiêu giàu kinh nghiệm, anh ấy chắc chắc cũng nhìn ra những vấn đề này.
Chỉ là trước đây thậm chí còn không có nghi phạm, tất nhiên không có hướng điều tra, bây giờ đã biết Chân Lão Lục rất có thể là hung thủ, thì tiếp theo nên điều tra như thế nào, La Chiêu chắc chắn đã có tính toán.
Không lâu sau, xe đã trở về đội cảnh sát hình sự. Phòng chứng cứ ở tầng ba, mấy người lên tầng, không lãng phí thời gian, để đồ xong, lập tức vào phòng chứng cứ.
Để tránh bị gió ảnh hưởng khi kiểm tra, La Chiêu đã đóng hết cửa sổ. Sau đó, La Chiêu mới đi đến tủ đựng đồ, lấy ra quần áo của hai nạn nhân.
Vì hung thủ đã có hành vi cưỡng h.i.ế.p đối với nữ nạn nhân, hai người đã có nhiều tiếp xúc gần gũi, nên trọng tâm kiểm tra lần này vẫn là quần áo của nữ nạn nhân.
Lúc xảy ra vụ án, cô ấy mặc một chiếc áo len lông thỏ nhiều màu sắc, áo len có tới tám chín màu, phần lớn diện tích là màu đen vàng,
Chỗ xấu chính là, trên áo len có rất nhiều lông tơ, những sợi lông tơ và màu sắc này đã gây nhiễu rất lớn cho việc tìm kiếm tóc hoặc lông.