Tuy rằng bọn họ công tử bột ăn chơi, nhưng việc điểm dừng, hơn nữa quan hệ với Thời Khanh Lạc còn tồi, vì giúp đỡ cho qua .
Mấy Hề Duệ hiểu ý Mạc Thanh Lăng.
Ngô là bọn họ đoạt , nếu chuyện đều quang minh sáng tỏ mặt hoàng đế, bọn họ cũng sợ truy cứu nữa.
“Lăng ca, quả nhiên đúng là .” Lương Hữu Tiêu duỗi tay kề vai sát cánh với Mạc Thanh Lăng.
Tay còn đặt lên vai, lão tử của túm từ phía .
Lương Minh Thành trừng mắt nhi tử đàng hoàng của , liếc mắt một cái, “ Ăn bừa bãi, lớn nhỏ.”
Đều là ăn chơi trác táng, nhưng xem Mạc Thanh Lăng nhà , đứa nhà , đột nhiên ông chỉ nhét thằng hỗn trướng trong bụng đào tạo .
Ông tươi chắp tay với Mạc Thanh Lăng, “Đa tạ Mạc công tử, thu dọn cục diện rối rắm cho tên nhóc .”
Hề Tín Hành cũng chắp tay, “Không sai, đa tạ Mạc công tử.”
Đều lão nhân tinh triều đình, Mạc Thanh Lăng , bọn họ đại khái cũng đoán , hạt giống trong tay nhi tử hỗn trướng nhà là Mạc Thanh Lăng cho.
Hiện tại chuyện đều rõ ràng với hoàng đế, mấy nhà bọn họ cũng thể quang minh chính đại mà trồng.
Mạc Thanh Lăng mỉm , chắp tay đáp lễ, “Hai vị đại nhân khách khí quá, bệ hạ tâm ban thưởng bọn họ, nên mới truy cứu.”
“Ta còn việc một bước.”
“Mời Mạc công tử!”
Nhìn Mạc Thanh Lăng trầm rời , Lương Minh Thành nghĩ thầm, đến bao giờ nhi tử nhà mới thể trở thành trầm như .
Sau đó ông thấy nhi tử bên tai, “Đừng , đó là nhi tử Mạc gia, biến thành con của ngài .”
Lương Minh Thành: “……” Thật ngứa tay.
Ông đầu trừng mắt qua, “Đứa hỗn trướng , lá gan càng ngày càng lớn hả, ngươi tin lão tử đánh gãy chân của ngươi .”
Lương Hữu Tiêu nhướng mày, “Cha, nếu đêm nay ngài hạt ngô biến thành bột ngô màn thầu bàn, ngài cứ việc đánh gãy chân .”
Lương Minh Thành: “……” Ông hâm mộ Mạc gia, mà ông thể nuôi nghiệt tử như thế .
Chẳng qua cũng đánh gãy chân nữa, nếu đứa hỗn trướng thực sự cầm hạt ngô bột ngô thì .
Hiện tại hạt giống, Thánh Thượng còn ngầm đồng ý, Lương gia bọn họ trồng , ít nhiều gì cũng đều mặt mũi.
Hiện tại tuy rằng một ngàn cân hạt giống ngô, tính thêm cả sang năm đại tư nông trồng nhiều, nhưng Đại Lương lớn như , phân phát xuống từng địa phương thì lập tức đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/chuong-301.html.]
Đoán chừng sang năm bao nhiêu , chừng mấy nhà đến xin của bọn họ, nghĩ tới thôi cảm thấy thoải mái.
Cho nên, đối với nhi tử bớt lo ông cũng mắt mở mắt nhắm.
Một bên khác, Hề Duệ thấy lão tử của Lương Hữu Tiêu một câu nghẹn , đề cập tới chuyện đánh gãy chân nữa.
Hắn lập tức học theo, với lão tử nhà : “Cha, nếu ngài đánh , bữa tối đêm nay của nhà chúng sẽ ăn bánh bột ngô.”
Hề Tín Hành: “……” Đứa đầu óc ngu xuẩn chút tự suy nghĩ nào? Đến uy h.i.ế.p cha cũng học theo Lương Hữu Tiêu một bụng ý .
Ông tức giận rống lên một câu, “Đứa khốn nạn, về nhà lão tử cùng ngươi tính sổ.”
Hề Duệ toe toét chạy , “Cha, về đây.”
Trước tiên trở về đưa lễ vật từ huyện Nam Khê mang về cho tổ mẫu và lão nương, bảo đảm hôm nay cha sẽ dám động đến .
Hề Tín Hành đen mặt, “Cút!”
Nhìn thấy phụ tử Hề gia bên gà bay chó sủa, Lương Minh Thành đột nhiên cảm thấy an ủi.
Sau đó mấy Phỉ gia bước .
Phỉ Dục Triết lập tức tới.
“Gia gia, cố ý từ huyện Nam Khê mang theo một ít hạt giống ngô trở về hiếu kính ngài và tổ mẫu, cho dính chút phúc khí trời ban hôm nay, sống lâu trăm tuổi!”
Hắn và Hề Duệ, Lương Hữu Tiêu khác biệt, đối tượng dỗ dành là tổ mẫu cùng nương, mà là gia gia chủ một nhà.
Đây là đạo lý sinh tồn khác biệt khi ăn chơi trác táng.
Quả nhiên, Phỉ lão gia tử lời , lộ nụ hiền từ, “Ta ngươi bình thường hiếu thuận nhất, trở về nhanh mang hạt giống ngô gieo trồng trong thôn trang.”
Sau đó thu ít ánh mắt ngưỡng mộ từ xung quanh, ý môi Phỉ lão gia tử ngày càng sâu.
Không ít chủ động đến bên cạnh, lão gia tử bắt đầu khoe khoang cháu trai của .
Hồi thử thăm dò xin hạt giống, lão gia tử khéo léo đưa đẩy đề tài, dắt theo nhi tử và tôn tử vội vã rời .
Lương Minh Thành và Hề Tín Hành: “……” Không so sánh thì đau thương.
Nhìn xem Phỉ Dục Triết nhà , hiểu chuyện còn hiếu thuận, bọn họ sinh đứa con kiểu gì , chỉ đánh c.h.ế.t nó……
Sau đó thấy ít quan hệ về phía bọn họ, mang theo ánh mắt ghen tị.
Thôi, hai thể cảm thán, hiếm khi hỗn trướng mới bọn họ nở mặt một .
Hai kiêu ngạo đắc ý, đồng thời rời .