Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 99
Cập nhật lúc: 2024-12-03 12:58:48
Lượt xem: 0
“Ai nói ta bỏ cuộc.” Trên lôi đài, người chủ trì còn chưa nói xong, một âm thanh lạnh như băng đột nhiên vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của hội trường.
Lãnh khốc mà mang theo cứng rắn như đá.
Hội trường vốn đang tĩnh lặng, dân chúng xung quanh nhất thời ồ lên, thần tình vui sướng nhất tề quay đầu nhìn lại hướng phát ra tiếng nói. Bọn họ rất coi trọng sự xuất hiện của Lưu Nguyệt.
“Đến rồi, đến rồi …” Đột nhiên trong tiếng huyên náo, từ tầng lầu hướng đông bắc, 2 bóng người bay nhanh đến. Bước vào, Lưu Nguyệt một thân Nguyệt Nha trắng đã sớm bạc màu, khuôn mặt hồng hào diễm lệ đã trở nên nhem nhuốc, cả người không sạch sẽ.
Nhưng chính tình trạng này lại giúp Lưu Nguyệt toát ra vẻ xơ xác tiêu điều cùng thiết huyết, vốn trong trẻo lạnh lùng lại nổi lên từng đốm m.á.u đỏ tươi, tản mác ra sự kiên cường cùng thiết giận.
Vạt áo bay bay trong gió, sát khí tỏa ra.
Bất tri bất giác, quần chúng lập tức di chuyển, nhường đường cho Lưu Nguyệt.
Giữa tiếng hô hào, giữa dòng người tấp nập, một đường thẳng tắp hướng về lôi đài.
Lưu Nguyệt vẻ mặt lạnh băng xuyên qua đám người nhộn nhịp, đi thẳng về lôi đài.
Ven đường, hô hấp của mọi người đều ngừng lại. Sát khí kinh người như vậy khiến bọn họ sợ hãi.
Dao cầm của Lưu Nguyệt đã bị phá hủy. Vân Triệu đi phía sau nàng, cau mày suy nghĩ. Dao cầm đã không có cách nào dùng, Lưu Nguyệt hôm nay dùng cái gì tiến công.
“Mượn”. Từng bước bước đến đội nhạc công mừng người thắng cuộc cuối cùng, Lưu Nguyệt cầm lấy cây tỳ bà trong tay một nữ tử, ôm lên lôi đài.
Đứng trên lôi đài, người chủ trì thấy Lưu Nguyệt đi lên, liền quay đầu nhìn thoáng người ngồi trên ghế khách quý – Nghi Thủy thành chủ.
“Rốt cuộc cũng đến.” Nghi Thủy thành chủ lúc này cũng thấy một thân huyết sắc cùng thần tình giận dữ của Lưu Nguyệt, tâm tình thả lỏng. Rốt cuộc cũng đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-99.html.]
Xem ra ba ngày nay nhất định trải qua rất nhiều trận chiến kịch liệt, Lưu Nguyệt một thân tàn tạ, không biết phải trải qua bao nhiêu gian khó mới có thể đến, nhưng chỉ cần đến được đây là tốt rồi, còn sống là tốt rồi.
Không đợi người trung niên bên cạnh phân phó, thành chủ Nghi Thủy thành gật đầu với người chủ trì một cái.
Người chủ trì vừa nhận được ám hiệu của hắn, căn bản mặc kệ ba người sắc mặt xanh mét bên cạnh, lập tức cao giọng nói : “Tốt ! Nếu Lưu Nguyệt không có bỏ cuộc, như vậy cuộc tỉ thí cuối cùng xin được phép bắt đầu. Danh hào đệ nhất thiên hạ này, xem ai có thể giành lấy.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lời nói vừa cất lên, Lưu Nguyệt xoay người một cái lên lôi đài, một thân sát khí bức người, giống như tiết trời nóng bức của mùa xuân đều bị nàng đánh tan, toàn bộ trên lôi đài một mảnh lãnh khí.
Người chủ trì thấy vậy, vội vàng nhảy xuống. Xem ra Lưu Nguyệt này lửa giận ngút trời, cũng không nên hại hắn bị liên lụy theo.
Trên lôi đài, ba người vốn đang ở ba phương hướng, lúc Lưu Nguyệt vừa lên đến nơi, lập tức bị họ vây quanh.
Không hề nhắc nhở, không hề thủ thế, ba người nhất tề đem Lưu Nguyệt làm đối thủ cần phải chung sức hợp tác mới có thể tiêu diệt.
Lưu Nguyệt từng bước nhảy lên lôi đài, căn bản không thèm nhìn đến ba đối thủ đang vây kín nàng. Tì bà trong tay vung lên một cái, không nói hai lời, ôm đàn, năm ngón tay khẽ gảy lên một tiếng.
Tiếng tì bà vốn rất thanh thúy, không thể so với tiếng đàn bầu nặng nề, không thể so với đàn tranh tao nhã, là một lọa âm thanh thanh thúy, trầm bổng.
Cổ khúc từ tì bà, thập diện mai phục, lập tức bay nhanh theo năm ngón tay, mang theo sát khí dữ tợn, mang theo khí thế ngút trời.
Phong nhận từ đầu ngón tay Lưu Nguyệt b.ắ.n ra, bay thẳng về ba hướng khác nhau.
Âm điệu đơn độc, làn điệu khô khan.
Âm thanh lưu loát, mênh mang, sát khí bay tán loạn, âm điệu bay bổng, tình cảm mãnh liệt lan ra bốn phía, bên trong thật ra ẩn giấu phong nhận liên miên cùng sát khí tuyệt đối.
Tóc đen bay phấp phới, áo bào bạc màu phiêu đãng theo gió, sát khí vây quanh Lưu Nguyệt, giống như một cơn lốc xoáy, một lốc xoáy có thể cuốn tung cả biển trời.