Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 95
Cập nhật lúc: 2024-12-03 12:58:42
Lượt xem: 3
Nhưng mà, nơi này không có, dù không khí trầm lặng, cũng không mang tính công kích gì, nàng không phải thần, không cho rằng nơi này không đi được.
Nghiêng tai nghe tiếng nước chảy phía trước, thực thanh u, cứ như đang gần quanh đây.
Xem ra, nàng nãy giờ vẫn chạy quanh một khu vực, nhưng tiếng nước chảy sao luôn vang lên ở phía trước, địa phương này có cái gì đó quái quái?
Hơi hơi cau mày, Lưu Nguyệt vung dây đàn, trên thân cây ngô đồng kia lập tức hiện một vết khắc, Lưu Nguyệt lại một lần nữa đi về phía trước.
Theo phương hướng tiếng nước chảy, Lưu Nguyệt cẩn trọng đi.
Một đường thẳng tắp, tiếng nước chảy không có gì thay đổi, cơ hồ phương vị (phương hướng + vị trí) cũng không khác đi, Lưu Nguyệt cũng nhận ra được phương hướng đó, đi thẳng tới, không hề dạo lòng vòng.
Nhưng mà, cuối cùng Lưu Nguyệt lại một lần nữa đứng trước gốc ngô đồng đã khắc ký hiệu, nàng nhíu chặt mày.
Đây là địa phương quỷ quái gì?
Mê cung, mê lâm?
Không đúng, nơi này không có chướng khí gì, không chứa những kỳ thạch khác thường khiến người ta lầm lạc phương hướng.
(các nàng coi phim thì thấy, ngày xưa người ta bày trận, thường dùng những tảng đá lớn, hoặc những gốc cây, sắp xếp theo một trật tự nhất định, khiến người ta lạc lối, đi lòng vòng mãi trong đó không thể thoát ra.)
Lưu Nguyệt từng đi qua tam giác Bermuda, từng qua Kim tự tháp Ai Cập, cũng từng thâm nhập vào đầm lầy rừng rậm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Biết rõ, ở một số tình huống nhất định, có nơi sẽ sinh ra một thứ gì đó khiến người ta luôn lầm lạc phương hướng, thí dụ như chướng khí (sương mù dày đặc), có thể khiến người ta mê muội, phân biệt phương hướng không rõ ràng nữa.
Thí dụ như, tam giác Bermuda, dưới đáy biển chất chứa một loại lực lượng gì đó, khiến những công cụ định vị, chỉ tới phương hướng sai lầm.
Thí dụ như, Kim tự tháp Ai Cập, dùng một loại tính toán hoàn mỹ siêu việt mà người hiện đại mới tính nổi, xây dựng những hành lang gấp khúc quỷ dị không tưởng khiến người ta không thể xác định được phương hướng.
Hành lang gấp khúc quỷ dị, Lưu Nguyệt nhướng mày, nàng hiểu rồi.
Không phải tự nhiên sinh ra, vậy là nhân tạo, nơi này có người bố trí, nàng không có nghiên cứu qua cái gì gọi là Cửu cung Bát quái thời Trung Quốc cổ đại, cũng không biết cái gì Tinh la trận thế.
Nhưng mà, nói vậy không phải nàng không biết, trên đời có những thứ kỳ môn bát quái như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-95.html.]
Gió nhẹ thổi qua, có tiếng bước chân rất nhỏ, truyền từ xa xa đến.
Lưu Nguyệt lắng tai nghe, đột nhiên nhướng mày, chậm rãi tựa người vào cây ngô đồng bên người, lạnh lùng nghe tiếng bước chân càng ngày càng đến gần.
Đám người này thoải mái tới gần nàng không chút che dấu.
Gió xuân thổi qua ngọn cây, người đã trạm định cách Lưu Nguyệt không xa.
Mi phi vào tấn, mày sắc như kiếm, đôi mắt đen láy mênh mang như biển xanh sâu thắm, tóc dài được buộc thành một bó tùy ý bay bay phía sau người, lạnh lẽo đến mức có thể thể đóng băng hết thảy, nhưng là lại xinh đẹp làm cho người ta muốn đui mù.
Giống như hoa sen trong tuyết, lạnh lùng vô song, lại khuynh quốc khuynh thành.
Kia không phải chính là thái tử Ngạo Vân quốc, Độc Cô Dạ.
Lưu Nguyệt lạnh lùng nhìn Độc Cô Dạ một thân ăn mặc tùy ý không chút nào sợ bại lộ thân phận, ánh mắt ban ngày kia nàng quả nhiên không cảm giác sai, Độc Cô Dạ, chính là kẻ đã gặp mặt ba năm trước.
Ba năm không gặp, Độc Cô Dạ ngày càng lạnh hơn, cũng càng toát lên khí chất thiên hạ vô song.
Độc Cô Dạ đứng ở trong bóng đêm, bình tĩnh nhìn Lưu Nguyệt một thân lạnh như băng, trong mắt tía sáng chớp động, giống như đang tinh tế xem xét.
Lưu Nguyệt bất động thanh sắc, tùy ý để Độc Cô Dạ đánh giá, con người này đánh giá người khác, nếu không cẩn thận, sẽ lộ ra sơ hở.
Một thân hơn người, tuấn mỹ tiêu sái.
Đây là phong độ,tao nhã mà nam tử mới có, cái này nữ tử không thể có được cũng không có khả năng ngụy trang.
Độc Cô Dạ nhìn Lưu Nguyệt liếc mắt một cái, hơi hơi nhíu mày.
Nhưng mà, Lưu Nguyệt cho hắn cảm giác quá giống, rất giống nàng ba năm trước, một thân nho nhỏ tiểu vương phi dung mạo không sắc sảo.
Sự sát phạt quyết đoán, sát khí tử vong đầy người, tất cả chỉ có ở nàng, Mộ Dung Lưu Nguyệt.
Chính là từ một kẻ không xu dính túi, trong giây lát vang danh tứ phương bởi danh hiệu Dực Vương phi.
Quá giống, nếu không phải người trước mắt là nam tử, hắn cơ hồ nhất định cho rằng người này chính là Mộ Dung Lưu Nguyệt, người vốn vẫn là Dực Vương Phi của Thiên Thần quốc.
Ánh mắt lạnh lùng chậm rãi thu lại đánh giá, Độc Cô Dạ đạm mạc nhìn Lưu Nguyệt trước mắt.