Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 85

Cập nhật lúc: 2024-12-03 12:58:26
Lượt xem: 1

Lưu Nguyệt không để ý đến, Vân Triệu giống như cũng không cần Lưu Nguyệt phải trả lời, cúi đầu vừa đi vừa suy nghĩ, đẩy cửa ra ngoài.

Lưu Nguyệt cũng không để vào mắt, hắn kích động như vậy làm gì.

Ngoài cửa sổ, bóng cây lắc lư, trăng lạnh như nước.

Trong phòng, gió yên biển lặng.

Giống như chuyện vừa rồi chỉ là một hồi nhạc đệm, một con gián mà thôi.

Ngày thứ hai, thời tiết sáng sủa, tại nơi tổ chức đại hội võ lâm càng thêm đông đúc, chỉ vì nghe nói hôm nay có trận của nam tử áo trắng tên Lưu Nguyệt kia.

Trên chỗ khách quý, Lưu Nguyệt cùng Vân Triệu vẫn ngồi với nhau như trước.

Chậm rãi uống trà, giống như nàng đến không phải để tỷ thí, mà là người quan khán vậy, so với những người xem chân chính xung quanh còn muốn thanh nhàn hơn.

“Lưu Nguyệt đánh với Phương Hồng.” Một tiếng hô to, người xem phía dưới nhất thời vỗ tay như sấm, mọi người đều kiễng chân lên cố nhìn về phía Lưu Nguyệt.

Trong đó, có rất nhiều nữ tử ăn mặc cực kỳ xinh đẹp.

Phương Hồng, ba mươi tuổi, một tay dùng liễu diệp đao vô cùng thuần thục, lúc này thân thể như cột sắt, vừa đứng vững trên lôi đài, cảm giác được lôi đài bị chấn run rẩy.

Lưu Nguyệt nhìn người này, biểu tình gì cũng không có, tay chậm rãi sờ d.a.o cầm để trên đùi, không nhúc nhích.

“Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt.” Người chủ trì thấy Lưu Nguyệt không lên sân khấu, không khỏi cao giọng hướng nàng hô lớn.

“Lưu huynh, mau, huynh mau lên sân khấu.” Vân Triệu chau mày nhìn Lưu Nguyệt.

Phương Hồng đứng trên lôi đài, thần tình đầy sát khí nhìn Lưu Nguyệt, liễu diệp đao nâng lên, chỉ thẳng hướng Lưu Nguyệt đang ngồi chỗ ghế khách quý, ý khiêu chiến, không cần nói cũng hiểu.

Lưu Nguyệt thấy vậy, lạnh lùng hừ một tiếng, ngón tay trắng nõn đột nhiên hơi khẩy trên d.a.o cầm, kéo hai dây đàn, b.ắ.n thẳng đến Phương Hồng người đầy sát khí đang đứng trên lôi đài.

Chỉ nghe hai tiếng đàn liên tiếp rất nhỏ, Phương Hồng trên đài cao đột nhiên trợn hai mắt, không dám tin nhìn hướng Lưu Nguyệt, cổ họng thì thầm vài tiếng, đầu gối mềm nhũn, quỳ sập xuống.

Người xem chung quanh, nhất thời ồn ào.

Chỉ thấy đầu gối Phương Hồng lúc quỳ xuống, m.á.u tươi chậm rãi chảy ra, nhuộm đỏ cả một ô gạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-85.html.]

Người đằng xa không nhìn thấy, nhưng thành chủ Nghi Thuỷ thành ngồi ở vị trí chủ vị thì thấy rõ ràng rành mạch hết, vẻ kinh ngạc trong mắt càng nhiều.

Khoảng cách xa như vậy, cư nhiên có thể đả thương Phương Hồng, đây là võ công gì vậy? Lưu Nguyệt này rốt cục mạnh đến mức nào?

Vẻ kinh ngạc trong mắt hoàn toàn không thể che giấu, thành chủ Nghi Thuỷ thành quay đầu nhìn thoáng qua trung niên nhân bên cạnh, người này vẻ mặt cũng khiếp sợ, mày gắt gao nhíu chặt.

Mấy đại khách quý ngồi bên cạnh, cũng châu đầu ghé tai lại thì thầm, thần tình không thể tin nổi.

Đám người Trầm Mộc cũng nhất tề hạ thấp mày, gắt gao nhìn Lưu Nguyệt, quang mang trong mắt khiến người ta khó đoán.

Huyết sắc chậm rãi chảy ra, người chung quanh cũng dần thấy rõ.

Thanh âm ồn ào nhất thời càng thêm mãnh liệt.

“Chết hay là hàng?” Giữa một mảnh tiếng ồn, Vân Triệu ngồi bên cạnh Lưu Nguyệt thần tình không thay đổi, hưng phấn hoa tay múa chân vui sướng, hướng tới Phương Hồng trên lôi đài quát lớn một tiếng.

Phương Hồng vừa nãy còn vô cùng kiêu ngạo, giờ thần tình trắng bệch, cái gì cũng không nói, chỉ cúi đầu.

Ý tứ đã có thể hiểu được.

Tay áo bào huy động, Lưu Nguyệt đứng dậy, xoay người rời đi.

Vân Triệu bên cạnh cũng không chờ Đỗ Nhất cầm lấy d.a.o cầm, nhanh chóng ôm lấy, thần tình đắc ý dào dạt đi theo phía sau Lưu Nguyệt, nghênh ngang đi ra ngoài.

Khuôn mặt vốn tuấn lãng khôn cùng, nay cười càng thêm rạng rỡ, có thể cùng tranh toả sáng với nhật nguyệt trên cao. (cell: iu Triệu ca c.h.ế.t đi được )

Vân Mộng Hạ Vũ

Không ai ngăn cản, nơi Lưu Nguyệt đi qua, người chặn đường lập tức lùi lại thành một đường trống.

Trên mặt kia, có sùng bái, có khiếp sợ, có kinh hãi.

Hai trận, một chiêu chế địch, Lưu Nguyệt liền như một ngôi sao sáng trên bầu trời cao, toả ra ánh sáng ngọc loá mắt lung linh, khiến người ta hoàn toàn không thể bỏ qua.

Nổi bật còn hơn cả đám người Trầm Mộc, Phong Thành.

“Có tra được không?”

“Tra được, hắn là từ hải ngoại tới.” Trên chỗ khách quý, thành chủ Nghi Thuỷ thành thấp giọng nói.

“Hải ngoại?” Trung niên nhân tướng mạo bình thường hơi nhíu nhíu mày.

Loading...