Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 83
Cập nhật lúc: 2024-12-03 12:58:23
Lượt xem: 2
Người chung quanh vẻ mặt cũng tiếc nuối, nam tử tuấn tú như vậy lại sắp sửa m.á.u tươi tung toé đương trường, quả thực đáng tiếc.
Chỉ có Đỗ Nhất sau khi dâng d.a.o cầm lên, đứng tại biên lôi đài, một tiếng cũng không nói, ngay cả thần sắc trong mắt cũng không có một tia thay đổi, trầm tĩnh.
Ngón tay chậm rãi mơn trớn trên mặt đàn, lợi đao kia nhìn như sắp khảm tới đỉnh đầu Lưu Nguyệt.
Bàn tay mơn trớn đàn kia, đột nhiên ngón giữa hơi cong lên, lóng tay khảy dây đàn thứ bảy, kéo nhẹ, đầu ngón tay búng ra.
Chỉ nghe một tiếng “tang” thanh thuý, tiếng cầm huyền vang lên, một đạo phong nhận, b.ắ.n ra như chớp. (phong nhận: gió quét)
Chỉ có một tiếng, rất nhỏ, sau đó, thanh âm gì cũng không có.
Lợi đao đã chạm đến đỉnh đầu Lưu Nguyệt, Phương Hùng thần tình dữ tợn, đột nhiên cơ thể rung động, hai mắt như nhìn thấy quỷ, nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt, trong mắt không che dấu nỗi khiếp sợ.
Năm ngón tay phải đặt trên mặt đàn, Lưu Nguyệt ôm d.a.o cầm xoay người bước đi, trường bào nguyệt bạch trong gió bay bay, phiên phiêu như thần tiên.
Nhảy xuống lôi đài, Lưu Nguyệt thuận tay đưa d.a.o cầm cho Đỗ Nhất, cũng không thèm nhìn người xung quanh, đi nhanh ra phía ngoài.
Hôm nay, nàng chỉ có một trận.
“Cái gì, xong rồi?” Người chủ trì há hốc miệng nhìn Lưu Nguyệt đang rời đi, lại nhìn Phương Hùng đang đứng khựng trên lôi đài, thắng bại này quyết như thế nào đây.
“Đã xong rồi.” Thành chủ Nghi Thuỷ thành nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lưu Nguyệt đang rời đi, trong mắt hiện một tia thâm sâu.
“Phanh.” Lời thành chủ còn chưa nói xong, Phương Hùng đứng thẳng trên lôi đài, tay giơ cao lợi đao, đột nhiên ngã phịch ra sau một tiếng.
Trên cổ hiện một đường máu, thực nhẹ, nhưng tuyệt đối trí mạng.
Một kích mất mạng.
Người chung quanh quan khán, sau khoảng khắc trầm mặc, liền ầm ầm khen hay, đám người Trầm Mộc, Phong Thành ngồi trên khán đài quan sát, cũng nhất tề quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Nguyệt đang rời đi.
Một kích mất mạng, dùng đàn g.i.ế.c người.
Công phu cổ quái, thủ đoạn thật sắc bén.
Bóng trắng phiêu phiêu, Lưu Nguyệt xuyên qua đám đông mà ra.
Ba năm trước kia, nàng trong mật thất hoàng cung Thiên Thần tìm ra bí kíp Dụng âm ngự thú, ba năm nay nàng tập luyện rất nhiều lần, cũng hiểu được kha khá.
Cuối cùng phát hiện, dụng âm ngự thứ cần nội lực rất mạnh, mới có thể đem tiếng đàn phóng ra xa xa, đạt tới khống chế cơ bản nhất.Nếu không, tiếng đàn hoàn toàn không thể phát huy tác dụng, dã thú đều không nghe thấy, còn nói gì đến việc khống chế chúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-83.html.]
Nàng một chút nội lực cũng không có, tiếng đàn cũng chỉ như bình thường, từ đầu luyện hiển nhiên là không có hiệu quả, lấy âm ngự thú, nàng một chút cũng không luyện được.
Bất quá, không luyện thành khả năng khống chế dã thú, nhưng nàng lại phát hiện, thật ra luyện phong nhận cũng có thể g.i.ế.c người.
Không khí d.a.o động, có thể sinh ra một loại năng lượng, đặc biệt trong nháy mắt có thể nén lại trở nên sắc bén, tuyệt đối cũng đủ đem người đoạt mạng, đây là động lực học không khí, nàng đã từng học qua.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lấy phong nhận g.i.ế.c người, chính là phù hợp với nàng, hiện tại đang không muốn để lộ thân phận của mình.
Mộ Dung Lưu Nguyệt thân thủ hoàn hảo, nhưng nàng sẽ không dùng tới, ở đây, chỉ có một mình Lưu Nguyệt.
Mộ Dung Lưu Nguyệt là nữ , mà nàng hiện tại là nam .
Tuấn lãng khôn cùng, một kích đoạt mạng, trong khoảnh khắc thông tin được truyền khắp toàn bộ võ lâm đại hội.
Cả ngày hôm ấy, tất cả các cuộc chuyện trò đàm luận đều xoay quanh cái tên Lưu Nguyệt, thần bí khó lường, lai lịch không rõ, lại tuấn lãng khiến người người oán trách.
"Bổng, quá tuyệt vời, Lưu huynh, sớm biết huynh lợi hại như thế, tiểu đệ đã không phải lo lắng như vậy, thật lợi hại."
Vân Triệu từ buổi chiều sau khi trở về, hoàn toàn quên đi ước nguyện ban đầu không phá hoại sự yên tĩnh của Lưu Nguyệt, cả ngày quay chung quanh Lưu Nguyệt ríu rít, loại tình cảm vui sướng này chính là dật vu ngôn biểu.
Giống như, người hôm nay thắng một trận đẹp mắt không phải Lưu Nguyệt mà chính là hắn.
Lưu Nguyệt không có phản ứng, cũng không đuổi hắn đi, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm, vậy nên hắn mới hưng phấn mà làm loạn mãi đến nửa đêm mớ chịu tưng bừng trở về phòng.
Bóng đêm lan tràn, ngày mai chính là ngày đại hối thứ hai.
Lưu Nguyệt tựa vào đầu giường, huyết thiềm thừ nàng phải có, danh hiệu đệ nhất nàng cũng muốn, Hậu Kim quốc, Phỉ Thành Liệt, hừ.
Nếu nghĩ trốn ở Hậu Kim quốc, nàng sẽ tìm không ra hắn , đừng mơ tưởng, kẻ hãm hại quá Hiên Viên Triệt, nàng một cái sẽ không bỏ qua, cho dù chạy đến chân trời góc biển, cũng tuyệt đối không buông tha.
Ánh trăng tỏa sàng nhè nhẹ, không gian xung quanh một mảnh tĩnh lặng.
"Nhè nhẹ, nhè nhẹ." Tiếng gió rất nhỏ vang lên, nhỏ bé cực kỳ.
Nằm ở trên giường Lưu Nguyệt liền mở to mắt, ngoài phòng có người.
Sàn sạt, sàn sạt, tiếng gió nhẹ nhàng chuyển động.
Lưu Nguyệt nhìn lên trên, trong mắt chợt lóe mà cười lạnh, không tồi, nương theo tiếng gió mà trèo lên nóc nhà.
Nhắm mắt lại, nàng muốn xem thử kẻ bên ngoài muốn làm gì.
Trong bóng tối, cách cửa sổ khe khẽ động.