Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 80

Cập nhật lúc: 2024-12-03 12:47:55
Lượt xem: 2

Trong thời cận đại, vũ khí lạnh còn chưa được phát minh hay được sử dụng. Vậy nên trong loại trường hợp này, muốn chiến thắng toàn bộ, không thể thành công trong ngày một ngày hai .

Bởi vậy, tuy rằng Mộ Dung Lưu Nguyệt thanh danh như mặt trời ban trưa, bất quá chính mình có bao nhiêu cân lượng, Lưu Nguyệt trong lòng cũng hiểu được.

Cho nên, biên quan nếu hiện tại vô sự, nàng cũng không có gì ngạc nhiên .

Vì Hiên Viên Triệt bảo vệ cho Thiên Thần, không nhất định phải ở biên quan đánh giặc, thời điểm có nguy hiểm thì tiến công mới là cách phòng thủ tốt nhất.

Đây là điều nàng hiểu được.

"Đỗ Nhất, ngươi cho ta. . . . . ."

"Bằng hữu đang bao khách điếm, tiểu sinh tên Vân Triệu, ngưỡng mộ võ lâm đại hội, do dó ngàn dặm xa xôi từ Tuyết Thánh quốc mà đến, không nghĩ đến chậm mấy ngày, mọi nhà nghỉ đều bị trụ đầy, ngay cả một chỗ nghỉ chân cũng không có.

Dù sao cũng đã đến, vị bằng hữu này đã bao nơi đây, có thể hay không cho tiểu sinh một chỗ ở, tiểu sinh tuyệt đối bảo trì im lặng, nhất định không quấy rầy vị bằng hữu."

Lưu Nguyệt còn chưa phân phó gì, bên ngoài khách điếm đột nhiên một thanh âm trong trẻo truyền đến, có điểm bất đắc dĩ, có điểm oán thán, lại có điểm lấy lòng.

Nghe ra, hình như là một thư sinh bình thường ,nghèo kiết hủ lậu, cũng có vẻ nho nhã.

Lưu Nguyệt nghe thấy lời nói liền thu l.i.ế.m lông mày, cúi đầu hướng ngoài cửa sổ nhìn ra.

Hôm nay, nàng đang ở tại phòng hạng nhất, ở chỗ cao nhất khách điếm, toàn bộ khung cảnh bên ngoài đều có thể xem rất rõ ràng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc này, bên ngoài khách điếm, một thân nam tử mặc áo lam, đang đứng sau tường, hướng tới nàng không ngừng chắp tay thở dài, vẻ mặt tươi cười cực kỳ sáng lạn.

Mi phi vào tấn, không như Hiên Viên Triệt yêu mị, cũng không giống như Độc Cô Dạ khuynh thành, nam nhân này toàn thân như tỏa ánh hào quang, sáng lạng như ánh mặt trời.

Lưu Nguyệt nhìn thấy người này, trong mắt một tia quang mang khó hiểu chợt lóa, ngón tay đăth ở cửa nhẹ gõ theo nhịp.

Phía sau, Đỗ Nhất lập tức cúi đầu, c.h.ế.t tiệt, bọn họ cư nhiên không có điều tra được hắn cũng đến đây.

"Làm ơn cho tiểu sinh vào ở đi, ta thực không muốn phải ngủ đầu đường." Thần tình ai oán, Vân Triệu nhìn Lưu Nguyệt cười tươi lấy lòng.

Lưu Nguyệt thấy vậy chậm rãi nở nụ cười, người này, có ý tứ, nếu muốn tiến vào, vậy thì để cho hắn vào.

Lập tức gật đầu một cái nói: "Có thể." Thanh âm thản nhiên truyền ra, trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước.

“A, đa tạ huynh đệ, đa tạ huynh đệ.” Vân Triệu kia vừa thấy Lưu Nguyệt đáp ứng, lập tức vui vẻ ra mặt, khẩu khí (cách ăn nói) thân cận, một khắc trước chỉ là bằng hữu, giờ đã thành huynh đệ.

Lưu Nguyệt cũng không quan tâm mấy, xoay người khép cửa sổ lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-80.html.]

“Đi đi.” Nhìn thoáng qua Đỗ Nhất đang khom người, Lưu Nguyệt nhẹ giọng nói.

Đỗ Nhất gật đầu, cái gì cũng không nói, rất nhanh lui xuống.

Thưởng thức chén trà trên bàn, duệ quang trong mắt Lưu Nguyệt chợt loé, xem ra người nên tới đã đến, kẻ không nên tới cũng đến rồi, Đại hội võ lâm xem ra còn muốn náo nhiệt hơn so với dự đoán của mình.

Gió xuân thoáng qua, thời tiết ngoài cửa sổ cực kỳ sáng sủa.

Ba ngày, chớp mắt trôi qua, đã đến ngày khai mạc Đại hội võ lâm.

Chen chúc, toàn bộ Nghi Thuỷ thành toàn người là người.

Lưu Nguyệt vẫn một thận nguyệt bạch trường bào, tóc đen buộc thành một bó, chậm rãi bước xuống lầu, thoạt nhìn cực kỳ nhàn nhã.

“Huynh đệ cũng tới Đại hội võ lâm?” Còn chưa kịp xuống tới nơi, Vân Triệu từ ngoài cửa đi vào, liếc mắt thấy Lưu Nguyệt, nhất thời cả mặt tươi cười cao giọng nói.

Lưu Nguyệt nhìn thoáng qua Vân Triệu, không biểu tình gì, chỉ gật gật đầu.

Vân Triệu quả thực giữ đúng lời hứa, tuyệt đối không quấy rầy sự thanh tĩnh của nàng, ba ngày ở tại đây, giống như không hề tồn tại, là một người thủ tín. (thủ tín: biết giữ chữ tín)

“Tốt quá, tốt quá, ta cũng muốn đi xem náo nhiệt, chúng ta trùng hợp cùng đường rồi.”Khuôn mặt vốn tràn đầy tươi cười của Vân Triệu, càng thêm sáng lạn.

Bước vài bước đến bên người Lưu Nguyệt, Vân Triệu phe phẩy cây quạt trong tay, cười tủm tỉm, nhìn Lưu Nguyệt nói: “Xin mạo muội hỏi huynh đệ họ gì?”

“Lưu Nguyệt.” Lưu Nguyệt thản nhiên ném ra hai chữ, chân vẫn không ngừng bước về phía trước.

“Lưu Nguyệt? Là công tử của Lưu gia?” Vân Triệu gãi gãi đầu.

“Không phải.” Lưu Nguyệt không nóng cũng không lạnh.

Vân Triệu nhíu mày, cũng không cảm thấy Lưu Nguyệt không phải là công tử Lưu gia có vấn đề gì, lập tức cười nói: “Lưu huynh, lần Đại hội võ lâm này cực kỳ náo nhiệt, Lưu huynh đã có ý định ngồi ở đâu xem chưa, nếu chúng ta ngồi cùng nhau thì thật tốt.” Miệng vừa nói thầm, chân vừa bước theo Lưu Nguyệt ra ngoài.

“Ta chưa có chỗ ngồi nào.” Lưu Nguyệt dương dương tự đắc nói.

Soái ca đã xuất hiện

thân phận của anh ý ta xin giữ bí mật cho đến khi truyện tiết lộ nhé

và hình của anh ý đây

Vân Triệu: sáng lạng, tuấn lãng, tiêu sái, khiến người ta cảm thấy thoải mái, thân thiết

Loading...