Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 78
Cập nhật lúc: 2024-12-03 06:37:32
Lượt xem: 2
"Không có." Người bên ngoài xe cũng nhanh chóng trả lời.
"Giáng một cấp, chính mình đi lĩnh ba mươi côn bổng." Thanh âm rất lạnh, thực bình thản.
Kẻ bên ngoài xe ngựa vừa nghe nhất thời cúi đầu, nhanh đáp: "Tuân Lệnh"
"Chuyện lớn như vậy, Độc Cô Dạ của Ngạo Vân như thế nào có thể không đến, Hậu Kim làm trò xiếc, hắn chẳng lẽ nhìn không ra, các ngươi cư nhiên lại không có thu được động tác gì của hắn.
" Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, không một chút uy hiếp, nhưng lại khiến người khác không thể phản bác.
Xe ngựa nhanh như chớp đi quá mái che nắng, đem mọi người ném về phía sau.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghi Thủy thành, nhà nghỉ Phượng Lai_ một trong hai tửu lâu hàng đầu ở đây.
"Chủ quán, trong này rõ ràng không có ai, vì sao không cho ở trọ? Có nhà nghỉ nào mở của mà lại không muốn đón khách kiếm lời." Lúc này, phía trước nhà nghỉ Phượng Lai, tụ tập nhiều nhân vật giang hồ còn chưa tìm được chỗ ở.
Nghi Thủy thành này hai ngày nay kín người, nơi nơi đều đã chật cứng người, duy độc nhà nghỉ Phượng Lai này vẫn bỏ trống, vậy mà một người khách cũng không nhận.
"Tiểu lão nhân đã sớm nói, nhà nghỉ Phượng Lai này đã có người bao, sẽ không tiếp đãi khách nhân khác, các vị thỉnh đi tìm địa phương khác, nơi này không thể để các vị tiến vào ." Khách điếm lão bản trầm giọng nói.
"Bao , phía sau ai lớn như vậy bút tích. . . . . ."
"Mụ nội nó , bao cái gì điếm, thực con mẹ nó thiếu tấu. . . . . ."
"Ta muốn nhìn là xem ai. . . . . ."
Trong lúc nhất thời,chúng giang hồ nhân sĩ tụ tập ở bên ngoài khách điếm, không phải oán giận cũng là tức giận mắng, nháo lên một đoàn.
Trong mảnh huyên náo kia, chiếc xe ngựa bình thường vãn chậm rãi chạy đến, hướng tới nhà nghỉ Phượng Lai.
"Đừng đi , nơi đó không chỗ ở." Một người giang hồ đang đứng gần đó, tức giận hướng vào trong xe ngựa mà quát, bọn họ đem ra cả lượng vàng đều không thể đi vào, huống chi chiếc xe ngựa kia nhìn qua chỉ một mảnh bình thường, nếu vào đước mới là lạ.
Không nghĩ chiếc xe ngựa vẫn như không nghe thấy, hướng tới đại môn khách điếm mà đi.
Tiến lên trước đại môn, phu mã một roi vung lên, một vật trống rỗng được ném vào tay vị lão bản đang chuẩn bị ngăn đón kẻ tiến vào.
Lão bản sửng sốt nhìn vật trong tay, lập tức thần tình trở nên tươi cười nghênh đón, tất cung tất kính nói: "Khách quan rốt cục đến đây, thỉnh, thỉnh, khách điếm đã sớm quét tước tốt lắm, xin mời các vị vào trong."
Chung quanh mọi người nhất thời ồn ào, giữa tiếng ồn ào huyên náo, một bàn tay trắng nõn thon dài chậm rãi vươn ra, khẽ vén màn xe màu hoàng hôn kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-78.html.]
Mi không vẽ mà dày, thần không tô mà sống động, mắt như sao sáng, phong thái hơn người.
Trong nháy mắt, mọi người chung quanh nhất tề an tĩnh lại, trong lòng đều cùng loé ra ý niệm này.
Chỉ thấy, người trong xe ngựa ăn vận vô cùng đơn giản, áo bào màu nguyệt bạch, tóc đen dài tuỳ ý buộc thành một bó, không có bất kỳ trang sức dư thừa gì, nhưng phong tư thiên thành, ngạo nghễ quần hùng.
Một thân trong trẻo mà lạnh lùng, anh khí bừng bừng.
Đôi mắt đen như diệu thạch đảo qua mọi người, ánh mặt trời sáng lạn cơ hồ đều bị hắn đoạt mất, quả thực tuấn lãng như từ bức tranh đi ra, phong độ này, là nhân trung cực phẩm. (diệu thạch: có một loại đá người ta gọi là “đá thiên thạch”, nó màu đen, khi mài rồi trở bên vô cùng bóng, dưới ánh sáng mặt trời loé sáng như màu mắt con người vậy)(nhân trung cực phẩm: cực phẩm trong loài người)
Người trong giang hồ cũng không phải chưa gặp qua người đẹp, nhưng nam tử tuấn mỹ này, cư nhiên như hút hồn bọn họ, có thể thấy được phong tư tuyệt đỉnh đến mức nào.
Bạch y nhân thản nhiên nhìn lướt qua đám người xung quanh, cất bước đi vào khách điếm, mã xa phu (người đánh xe ngựa) theo sát phía sau.
Đợi cho bạch y nhân biến mất trong khách điếm, mọi người bên ngoài mới hoàn hồn phản ứng lại, nghẹn họng nhìn trân trối, không biết nói gì cho phải.
Nếu đó là một nữ tử dung mạo tuyệt sắc, bọn họ trợn tròn mắt xem còn không có gì đáng nói, nhưng đây rõ ràng là một gã nam nhân.
Bọn họ cư nhiên là loại người “đức hạnh” như vậy, quả thực là…..
Chỉ là, không biết giải thích sao, ánh mắt bị hắn hấp dẫn, ánh mắt tự động nhìn hắn chăm chú, cứ như hắn trời sinh ra là để vạn người chú mục vậy.(chú mục: nhìn chăm chú/ngưỡng vọng)
Giờ ngẫm lại, thấy thật mạc danh kỳ diệu.
Mọi người phản ứng lại được rồi mới cảm thấy hối hận, như thế nào lại bị một nam nhân hấp dẫn, quên mất chuyện đề nghị có thể dàn xếp cho bọn họ ở trọ cùng không, lúc này, người đã đi mất, bọn họ đi đâu tìm hắn đây, chẳng lẹ hôm nay thật muốn ngủ ngoài đường cả đám.
Trong nhất thời, bên ngoài điếm còn ồn ào ầm ĩ hơn cả ban nãy nữa.
Tiến vào trong, mã xa phu vẫy tay cho chưởng quầy lui, cùng bạch y nhân tiến vào phòng hạng nhất.
“Chủ nhân, uống trà.” Cởi bỏ mũ rơm trên đầu, mã xa phu lộ ra tướng mạo vốn có, ác liệt mà lãnh khốc, đây chẳng phải là đệ nhất Huyết ảnh vệ - Đỗ Nhất – thủ hạ của Lưu Nguyệt sao.
“Không cần.” Bạch y nhân ngẩng đầu nhìn bên ngoài viện, một mảnh hoa nở rộ chào đón xuân sang.
Dung mạo tuyệt sắc, phong tư trác tuyệt.
Nhìn kỹ, kia không phải Lưu Nguyệt thì là ai.
Chính là, so với Lưu Nguyệt mười ba tuổi trước kia, càng trở nên xinh đẹp, hơi thở càng bình tĩnh, giống như những người từng trải đời.