Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 72
Cập nhật lúc: 2024-12-03 06:28:49
Lượt xem: 1
Ta chờ chàng, nhiều lời muốn nói bất quá chỉ hàm gọn trong ba chữ, nhiều tâm tình trào dâng cũng chỉ chất chứa trong ba chữ này thôi.
Trời xanh mây trắng, trời vẫn cứ trong vắt, mây vẫn cứ nhẹ trôi.
Đây là chuyến đi từ biệt.
Đưa tiễn mười dặm đường, phóng mắt nhìn hết thiên nhai trùng trùng.
Tiếng vó ngựa, càng lúc càng xa.
Sắc trời đã tối, Hiên Viên Triệt đi xa, cũng không còn thấy rõ bóng dáng.
Phía sau, trừ ẩn giả của Hiên Viên Dịch, còn có hai mươi Huyết Ảnh vệ giỏi nhất, toàn bộ đều được Lưu Nguyệt phái đi, một đường này phải bảo vệ Hiên Viên Triệt, vạn vô nhất thất. (vạn vô nhất thất: ko một sự cố)
Trời chiều ráng đỏ như lửa, ánh sáng mờ mờ.
Lưu Nguyệt chậm rãi quay đầu, nhìn đám người Thu Ngân, Ngạn Hổ bị thương vẫn ráng theo sát phía sau.
“Làm việc thôi.” Lưu Nguyệt lạnh lùng đảo mắt qua những người trước mặt, tay áo vung lên, lướt qua tiến về phía trước.
“Vâng.” Đám người Đỗ Nhất nhất tề lên tiếng, nhanh chóng chia ra bốn hướng.
Không ai có thể khi dễ bọn họ mà còn sống, không ai có thể hại Vương của bọn họ thành như vậy mà còn có thể sống tốt, không ai, hiện tại cũng tuyệt đối không có ngoại lệ.
Bóng đêm tràn ngập, đêm đen, lại một lần nữa buông xuống.
Một thân đỏ tươi như máu, Lưu Nguyệt nắm chặt đoản kiếm, từng bước đá văng đại môn Tả tướng phủ vừa được tu bổ không lâu.
Sát khí dữ tợn, phẫn nộ ngập trời.
Triều đình chế tài, không, nàng không cần biết triều đình chế tài cái quái gì hết, nàng chỉ biết, nợ m.á.u phải trả bằng máu, thà ta phụ thiên hạ, chứ không để thiên hạ phụ ta.
Hôm nay, Tả tướng, tướng quân phủ thứ hai Thiên Thần, Lại bộ thượng thư phủ, Lễ bộ thị lang, Thái tử, quân phòng giữ kinh thành, nàng một người cũng không buông tha.
Bốn vạn Hổ quân trấn thủ kinh thành, một người cũng không cho ra.
Ba vạn Long kỵ vệ chấn trụ hoàng thành, không được tiến vào, không cho phép ra.
Tất cả văn võ bá quan về phủ mình, ai dám bước ra một bước, bắn.
Thiên Thần hôm nay, biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Đã phạm vào đại giới của Lưu Nguyệt nàng, là đại giới dám hại người nàng yêu thương nhất.
Tiếng thét chói tai, tiếng kêu thảm, tiếng tru, trong đêm đen yên tĩnh, hết sức vang dội, hết sức thảm thiết.
Trong Tả tướng phủ, một mảnh hỗn loạn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Máu, theo mũi kiếm từng giọt từng giọt rơi xuống, chân, đạp lên t.h.i t.h.ể mà đi, khuôn mặt tuyệt thế vô song kia, phủ đầy vè xơ xác tiêu điều cùng Tu La địa ngục, nơi này một người nàng cũng không tha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-72.html.]
Ngoài phủ, một ngàn Long kỵ vệ bao vây toàn bộ Tả tướng phủ, không cho một ai chạy ra, đây là thiết lệnh, đây là quân lệnh.
Những người bị nhốt trong phủ Tả tướng, hoảng sợ, Lưu Nguyệt đến đây, nàng đến đây.
Gió đêm thật lạnh, nhẹ nhàng thổi qua.
Một mảnh sát phạt.
Tả tướng ngồi ở trong phòng, thân thể không ngừng run rẩy, tiếng kêu la thảm thiết bên ngoài vang lên, liên tiếp liên tiếp, khiến lòng người sợ hãi, hồn như sắp không còn giữ được nữa.
Mùi m.á.u tươi, theo gió đêm bay đến, từ cửa sổ, từ cửa phòng, từ khắp nơi, bay đến, thật nồng đậm, thật khiến người ta kinh hồn tán đảm.
“Không, không….” Nàng như thế nào có thể không thèm để ý vương pháp như thế? Nàng như thế nào có thể ngang nhiên sát phạt vào phủ của hắn? Nàng……Nàng……
Bóng cây lắc lư, ánh trăng sáng tỏ như cũng nhiễm một mảng huyết hồng.
Nhan sắc vấy m.á.u càng toát ra vẻ đẹp diễm lệ, Lưu Nguyệt mặt không chút thay đổi chậm rãi đi vào, m.á.u chậm rãi nhỏ giọt theo mũi kiếm, trên nền đá xanh trắng kia, xẹt qua một tia máu.
“Phần phật.” Cửa phòng bị gió thổi mở ra, Tả tướng trong phòng đột nhiên nhảy dựng cả người.
Sát khí, vô hạn vô biên sát khí, bao vây hắn, đó là giá lạnh đến từ địa ngục.
Dưới ánh trăng, Lưu Nguyệt như đạp trên ánh trăng mà vào.
Khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, cơ hồ toả sáng cùng ánh trăng tỏ, nhưng cũng đồng dạng trong trẻo lạnh lùng không chút hơi người, m.á.u lan tràn, thiết huyết mà lãnh khốc.
Tả tướng trước giờ chưa từng thấy được Lưu Nguyệt không thèm kìm giữ sát khí như vậy, mặt mày biến sắc, vặn vẹo, thân thể không ngừng phát run, quần rất nhanh đã ướt.
Sát khí bén nhọn như vậy, không phải thứ hắn có thể chịu nổi.
Từng bước từng bước đi tới, từng bước từng bước tới gần, mũi kiếm sắc lạnh kia, thật âm hàn, như lưỡi hái tử thần.
“Ta….gia…..nhân…..” Tả tướng nơm nớp lo sợ, cơ hồ không thể nói đầy đủ một câu.
“Ngươi rất nhanh sẽ gặp được họ thôi.” Huyết kiếm chậm rãi nâng lên, kề lên cổ họng Tả tướng.
“Không….Không, những người đó không phải người của ta, bọn họ không phải của ta, ta không biết bọn họ là ai, bọn họ là người của Phỉ tướng quân, không phải ta, không phải ta.” Trong hoảng sợ tột độ, Tả tướng cư nhiên còn nói được một câu lưu loát.
“Ngươi nghĩ rằng nói ra ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao.” Lời nói lạnh lùng, không chút hơi ấm con người.
Huyết kiếm lướt qua, một lỗ thủng sâu hoắm, Lưu Nguyệt cũng không thèm nhìn tới, xoay người bước đi.
Phía sau, Tả tướng trợn mắt, cổ họng thầm thì phát ra âm thanh, nhưng cái gì cũng không nói được, chậm rãi ngã xuống.
Tay chậm rãi vung lên, các loại tín hiện đủ màu bay vút lên cao, nở rộ trên bầu trời Thiên Thần quốc.
Tất cả người của Lưu Nguyệt, hành động.
Dám hại Hiên Viên Triệt, ta sẽ cho các ngươi táng theo cùng.
Huyết sắc tràn ngập, tối nay không ai ngủ được.