Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 69

Cập nhật lúc: 2024-12-03 06:26:54
Lượt xem: 1

Lưu Nguyệt răng dính máu, cố gắng nhấc cột đá nhìn còn lớn hơn mình gấp mấy lần, mạnh mẽ quay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm Hiên Viên Triệt, nói: “Chàng chết, ta sẽ báo thù, sau đó chúng ta xuống địa ngục bồi nhau, mạng sống của ta, là tuỳ thuộc vào chàng đó.”

Vừa nói, Lưu Nguyệt vừa quỳ mạnh xuống, cố gắng ôm xốc Hiên Viên Triệt đang không thể cử động lên.

Hiên Viên Triệt cao hơn nàng nhiều, thân thể nho nhỏ chở che cho Hiên Viên Triệt, nhìn thật giống một tiểu hài tử đang cõng người lớn trên lưng, nhỏ xíu, nhưng đầy kiên định.

Hiên Viên Triệt tựa vào cổ Lưu Nguyệt, nghe lời nói như trảm đinh tiệt thiết của nàng, mặt mày thì lo lắng, giận dữ, nhưng trong lòng lại vô cùng cảm động.

Tâm này, đã định rồi.

Thôi, thôi đành vậy, sống thì sống chung dưới một bầu trời, c.h.ế.t xuống hoàng tuyền, nếu không thể sống cùng nhau, vậy thì cùng chết.

Khoé miệng chậm rãi nở một nụ cười cực kỳ ôn như,, mắt từ từ nhắm lại, lời nói nhẹ buông, như tự nhủ, như chắc chắn: “Ta sẽ tận lực cố gắng.”

Thanh âm tiêu tán trong không khí, không còn nghe thấy gì nữa.

Lửa chung quanh càng lúc càng lớn, cơ hồ đã lan khắp mọi nơi, đốt sạch mọi thứ.

Phía chân trời, sấm đánh cuồn cuộn.

Cảm giác được Hiên Viên Triệt trên lưng người đã thả lỏng, Lưu Nguyệt cắn chặt răng, gắt gao ôm chặt thân thể hắn, Lưu Nguyệt dốc sức chạy ra.

Đi ra ngoài, nhất định phải ra ngoài.

Thân thể nho nhỏ ôm chặt Hiên Viên Triệt cao lớn hơn nàng nhiều, Lưu Nguyệt như một con báo, toàn lực phóng đi.

Ngọn lửa đã l.i.ế.m đến nàng, vạt áo đã bắt đầu bốc cháy, nhìn xa như hoà vào lửa đỏ thành một thể.

Mà lúc này, đám người Hiên Viên Dịch nghe tin Ngọc Lưu Ly điện đại hoả, cũng rất nhanh chạy tới đây.

Toàn bộ hoàng cung đã lâm vào hỗn loạn.

Phía chân trời, một đạo tia chớp đánh thẳng xuống, sấm chớp như bay múa, càng làm nổi bật đám người hỗn loạn phía dưới, thật là một cảnh phong ma loạn thế tuyệt đẹp.

Thu Ngân, Ngạn Hổ, Đỗ Nhất, một người tiếp một người vọt vào biển lửa mờ mịt, vọt vào Ngọc Lưu Ly điện hoàn toàn có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Không ai bận tâm thương thế của mình, trong mắt bọn họ, chỉ có Vương.

Ngọn lửa thông thiên, bay múa đầy trời.

“Mau, mau dập lửa.” Hiên Viên Dịch được Mộ Dung Vô Địch mang tới, nhìn cảnh tượng trước mắt, cơ hồ sắp bất tỉnh đến nơi, đứa con này của hắn không thể bị chuyện gì a.

Mà Thái tử Hiên Viên Thừa cùng Tả tướng cũng đã được Hổ quân áp giải tới đây.

Nhìn đại hoả thông thiên trước mắt, nghe bên trong còn kẹt lại hai người, hai người bọn họ trong mắt có hưng phấn, có điên cuồng, nhưng cũng có khiếp sợ cùng khó hiểu.

Vọt vào đại hoả này, còn người nào có thể trở ra, toàn bộ cung điện giờ đã thành biển lửa, không ai có thể sống sót.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-69.html.]

Hiên Viên Triệt đã chết, Lưu Nguyệt đã chết, Thu Ngân, Ngạn Hổ… toàn bộ tâm phúc của Hiên Viên Triệt đã chết, còn thế lực nào có thể ngán chân bọn họ.

Sơn cùng thuỷ tận nghi vô đạo, cùng đường quẫn lối hiện nhất thôn, đây là suy nghĩ đồng thời xuất hiện trong lòng hai người. (Nơi sơn cùng thuỷ tận tưởng không có đường đi, cuối cùng lại xuất hiện một thôn nhỏ)

Đây là cảm tình như thế nào a? Những con người thiết huyết lạnh lùng, lại liều lĩnh vọt vào biển lửa, đó là sùng bái cùng tôn kính đến bực nào, nhiều thuộc hạ tâm phúc đến biết không có khả năng cũng muốn xông vào?

Những người này đều là kẻ điên, đều là kẻ điên hết rồi.

Hiên Viên Thừa một mặt nhìn cảnh này, một mặt nhìn đại hoả đằng xa, trên mặt lộ những biểu tình phức tạp cổ quái mà chính hắn cũng không hiểu được.

Ngọn lửa ngập trời, trên đỉnh đầu, sấm sét một cái tiếp một cái.

Phía dưới, vô số người chạy tới chạy lui, la hét ỏm tỏi.

Một mảnh thế giới dữ tợn.

“Trời ạ….” Ngay giữa cảnh hỗn loạn này, Mộ Dung Kiên đột nhiên kêu lên một tiếng cực kì khiếp sợ, trấn định tâm thần mọi người lại.

Trong biển lửa bất tận, trong mảnh đỏ rực có thể đốt cháy hết thảy kia, một đạo bóng đen đạp lửa mà ra.

Sát khí dày đặc kết tinh quanh người nàng, giống như thực chất.

Hơi thở âm hàn khôn cùng đông lại trên người nàng, như gió Tây Bắc lạnh giá.

Tóc đen bay loạn, quất ra khắp hướng, ngọn lửa sau lưng nàng toát ra, áo choàng phất lên.

Hoả y cuồng phát( quần áo lửa, tóc bay loạn), bừa bãi mà miệt thị hết thảy thế gian.

Phía sau, vài đạo bóng đen theo đuôi, lướt qua liệt hoả hừng hực mà đến.

Nữ thần của lửa đỏ.

Mọi người nhìn thấy một màn này, cơ hồ đều khiếp sợ không nói nên lời, chỉ biết ngơ ngác, ngơ ngác nhìn.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ầm ầm ầm…….” Phía chân trời, một đạo sấm sét đánh xuống, mưa to tầm tã trút xuống.

Lửa chói mắt, mưa tối đen, đối chọi nhau giữa không trung, một đốt cháy, một dập đi.

Búng người mạnh một cái, Lưu Nguyệt cố dập lửa trên người, Hiên Viên Triệt bị ngã lăn trên mặt đất một vòng.

Ngọn lửa trên người hai người, lập tức bị trận mưa rào dập tắt.

“Ngự y.” Lưu Nguyệt nhìn giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ, ôm cổ Hiên Viên Triệt sớm đã hôn mê, điên cuồng hét lớn.

Tiếng hô lo lắng xuyên qua màn mưa, thức tỉnh mọi người.

“Ngự y, mau, mau…..”

“Thuốc trị thương, tới bảo khố lấy, đi……”

Loading...