Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 49
Cập nhật lúc: 2024-12-02 21:48:47
Lượt xem: 2
Vạt áo xanh biếc, như hoà nhập với màu cỏ cây thành một thể, Lưu Nguyệt quỳ trong bụi cỏ, thong thả lạnh lùng nhìn phía trước, là một cao thủ che dấu tung tích đang tiến tới, càng lúc càng gần chỗ nàng.
Trường kiếm trong tay có kịch độc, lưỡi kiếm ẩn hiện ra màu hồng đen, có thể thấy đã phết lên không ít độc dược.
Xem ra những người này đã sớm có chuẩn bị, ở nơi này chờ bọn họ.
Cũng phải, có thể trà trộn vào cấm vệ quận, có thể hợp lực đánh bọn họ xuống vách núi đen, sao không thể phái người giăng bẫy bọn họ ở chốn này, thật là cực kỳ chu đáo chặt chẽ.
Khoé miệng lạnh lùng cười mỉm, Lưu Nguyệt đột nhiên vung tay chế trụ người phía trước, lục y nhân kia không kịp kháng cự, đã bị nhuyễn kiếm xẹt qua cổ họng, không kịp kêu một tiếng nào ngã xuống.
Buông lục y nhân đã c.h.ế.t ra, Lưu Nguyệt lại xoay người biến mất trong bụi cỏ.
“Vù vù.” Tiếng gió rất nhỏ vang lên.
Ngân quang chợt loé, tiếng gió khi nãy chợt đứt, chỉ còn m.á.u b.ắ.n ra.
“Thần thì, thầm thì.” Trong bụi cỏ, phát ra âm thanh.
Ngân quang chớp động, lục y nhân hai mắt trừng trừng nhìn mũi kiếm xuyên qua yết hầu, trong mắt đầy kinh hãi.
“Kêu không thật tí nào.” Lưu Nguyệt không một tiếng động, làm cái khẩu hình, cười lạnh rút kiếm ra.
(khẩu hình: nói mà không phát ra tiếng, có thể nhìn môi đoán được nội dung.)
Từng chút từng chút một, Lưu Nguyệt như một con độc xà, vô thanh vô tức tới gần con mồi, thời điểm con mồi cứ nghĩ mình là thợ săn, liền bị nàng cắn nuốt vào bụng.
Ngân quang loé lên, một kiếm một mạng, huyết sắc dần phủ lên các bụi cỏ cao bằng người này.
Vạt áo xanh biếc, xuất quỷ nhập thần.
Mười một người, Lưu Nguyệt lau mũi kiếm trên áo tử thi, thân hình lại chợt biến mất vào bụi cỏ.
Tiếng gió thổi khi nãy đã không còn, tiếng “thần thì” biến mất, cả tiếng bụi cỏ d.a.o động cũng im bặt, hết thảy đều trở nên tĩnh lặng, giống như từ trước đến giờ vốn là như vậy.
Lục y nhân cuối cùng kinh hãi, mặc cho hắn phát ra tín hiệu thế nào, những người khác đều giống như đá rớt vào đại dương, một tiếng phản ứng cũng không có, giống như đã tiêu thất trong không khí.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Hô, hô…….” Không có, vẫn là không có.
Phía sau lưng đã muốn mồ hôi ướt đẫm, đây là chuyện gì? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Chung quanh không có sát khí, không có thanh âm, cái gì cũng không có, giống như không có người vậy, những người khi nãy đã đi đâu, đi đâu rồi?Chẳng lẽ còn có cao thủ cao tay hơn bọn họ trong lĩnh vực ẩn dấu này?
Lông tơ cả người nháy mắt dựng lên, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, Dực Vương Thiên Thần quốc Hiên Viên Triệt, là cao thủ, nhưng hắn tuyệt đối không có kỹ năng này, người chưa từng trải qua huấn luyện chuyên môn, không có khả năng một tia hơi thở cũng không lộ ra, đây rốt cục là ai?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-49.html.]
Gió chợt nổi lên, hây hẩy một mảng cỏ.
Mùi m.á.u tươi dày đặc chậm rãi phiêu lãng trong gió.
Lục y nhân còn lại càng thêm hoảng sợ, mùi m.á.u tươi, chẳng lẽ…..chẳng lẽ là…….
“Thầm thì, thầm thì.” Bên người đột nhiên truyền đến tín hiệu trả lời của đồng bạn, lục y nhân nhất thời mừng rỡ, lập tức quay đầu hướng tới chỗ vừa phát ra tiếng.
Trong bụi cỏ, một lục y nhân khác cúi đầu ngồi, quay lưng lại phía hắn.
Hắn thấy kỳ lạ, từ từ tiến lên, vỗ vai người kia một cái.
Người kia nhất thời quay đầu lại, chỉ thấy cổ họng hắn tét ra, vết cắt rất sâu, đầu lặc lìa, đong đưa qua lại, dính bằng một miếng thịt nhỏ, m.á.u chảy ròng ròng, hai mắt trợn trắng, đờ đẫn nhìn lại, thè lưỡi ra, cười hềnh hệch.
(cell: khúc này ta chế thêm cho nó ghê rợn á ).
Lục y nhân nhất thời cả kinh, không kịp xoay người phòng bị, một kiếm đã quét qua, m.á.u từ cổ họng nhỏ giọt xuống.
Muốn nói, không nói nên lời, muốn gọi, cũng gọi không được.
Lục y nhân mở to mắt quay đầu nhìn, Lưu Nguyệt chính là đang ngồi xổm bên người, lưỡi l.i.ế.m liếm môi, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp thị huyết, khiến người ta lạnh thấu xương.
Không phát hiện ra, cho dù Lưu Nguyệt có ngồi trước mặt, hắn cũng không phát hiện ra được, giống như nàng chính là người vô hình, không, nàng là một linh hồn, một bóng ma không một tí hơi thở trần gian.
Yết hầu hơi động, kinh hoảng trong mắt phóng lớn, thân thể từ từ ngã ra sau.
Bọn họ sai lầm rồi, bọn họ đã sai lầm lớn rồi, nơi này, khó đối phó nhất không phải Hiên Viên Triệt, mà chính là tiểu cô nương bé nhỏ kia, chính là nàng.
Đáng tiếc, khi nhận ra thì đã quá muộn rồi, chỉ còn cách xuống dưới địa ngục phân trần cho Diêm vương nghe thôi.
Chậm rãi lau sạch vết m.á.u trên kiếm, Lưu Nguyệt lạnh lùng cười, đứng dậy, đi đến chỗ Hiên Viên Triệt.
Cây cối yên tĩnh, chính là nơi nàng thích nhất.
Bước vài bước tới chỗ Hiên Viên Triệt, thấy hắn đã mở mắt, sắc mặt hồng nhuận, một tia dị sắc cũng không có, nhưng bụi cỏ xung quanh, bị m.á.u đen thẩm thấu, héo rũ đi.
“Sao mùi m.á.u tươi lại nồng như vậy?” Hiên Viên Triệt ngửi ngửi, mùi vị thấp thoáng trong không khí, đứng lên, đi tới bên Lưu Nguyệt, nói.
“Vài con gián mà thôi.” Lưu Nguyệt nói, vân đạm phong khinh.
Hiên Viên Triệt nghe vậy nhíu mày, mấy con gián, Lưu Nguyệt thật đúng là cái gì cũng nói được.
“Nơi này cũng không sạch sẽ?” Hiên Viên Triệt hơi thấp giọng nói.