Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 38
Cập nhật lúc: 2024-12-02 21:40:24
Lượt xem: 2
Phía tay phải, Thái tử Hiên Viên Thừa ngồi đầu hàng, sau đó là Nhị hoàng tử, Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt.
Tất cả các hoàng tử đều chưa vợ, duy chỉ Hiên Viên Triệt là có Lưu Nguyệt, bởi vậy nên bên dãy này, chỉ có mỗi Lưu Nguyệt là nữ nhi, bơ vơ ngồi.
Nàng một thân váy dày màu tím, tóc dài ngày thường chỉ vấn sơ là được rồi, hôm nay bị tỉ mỉ quấn lên, hai bên tai thả xuống lọn tón, nàng vẫn là khuê nữ, đáng lẽ đầu phải đính đầy châu quan, nhưng bị Lưu Nguyệt kiên trì phản đối, đổi thành một cây trâm khổng tước xanh biếc, giữa một đám mỹ nữ khoe sắc vờn quanh, nàng thật là bình thường tới cực điểm.
Thiên Thần cung phân làm tam điện, vương hầu cùng hoàng tộc ở chủ điện, tam phẩm quan viên cùng phu nhân ở phó điện, sau nữa chính là hậu phó điện.
Phó điện cùng hậu phó điện vốn không có Hoàng đế toạ, không khí hiển nhiên thả lỏng hơn, vui cười huyên náo ầm ĩ, chỉ có chính điện không khí thật nặng nề, hoàn toàn đối lập nhau.
Lưu Nguyệt ngồi kế bên Hiên Viên Triệt, vẫn bình thản thưởng thức rượu ngon, quét mắt nhìn Độc Cô Dạ đối diện.
Lúc này, Độc Cô Dạ không mặc trường bào nguyệt bạch như trích tiên kia nữa, thay vào đó là một thân hồng bào viền vàng, nhìn xa xa như một đốm lửa ôn nhu, bao bọc lấy vạn năm hàn băng, không những không đối chọi, ngược lại cực kỳ thích hợp.
Mà Hiên Viên Triệt bên cạnh, lại vận một thân mãng bào đỏ sậm, hơi thở lãnh khốc mà cuồng vọng, một băng một khốc, một hồng một đỏ sậm, cực kì chọi nhau.
“Tiểu vương được biết Thiên Thần hoàng đế rất thích nghe tiếng trúc, Tiểu vương cũng biết một ít, không ngại hôm nay tấu lên một khúc, mừng hạ thọ của bệ hạ.” Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Độc Cô Dạ đột nhiên lạnh lùng nói.
Thanh âm vừa vang ra, đại điện trong nháy mắt trầm tĩnh.
Tương truyền, Ngạo Vân quốc Thái tử Độc Cô Dạ, cầm kỳ thư hoạ, binh pháp mưu lược, tất cả đều tinh thông, một thân địch nghệ lại càng nổi tiếng. (địch: nhạc cụ giống sáo, nhưng cầm dọc.)
Vân Mộng Hạ Vũ
Hiên Viên Dịch cao cao tại thượng vừa nghe lời này, nhất thời cười ha hả, có thể được Thái tử đệ nhất quốc đương thời tự mình tấu một khúc mừng hạ thọ, thể diện mình thật hơn xa chư hầu các nước khác.
Lập tức lớn tiếng cười nói: “Hảo, hảo, quả nhân xin lắng tai nghe.”
Đám người Tả tướng xung quanh cũng lập tức trầm trồ khen ngợi, liên tục vỗ tay.
Duy chỉ có Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt bất động thanh sắc.
Hơi liếc qua Hiên Viên Dịch thần tình vui mừng, Lưu Nguyệt cười lạnh một tiếng, Độc Cô Dạ tự hạ mình vì hắn tấu khúc, sợ Hoàng đế thật sự cho là hảo ý, nhưng tiện nghi không thể dễ chiếm như vậy.
Chậm rãi uống hết chén rượu nhỏ trong tay, Lưu Nguyệt tựa lưng vào ghế, nhìn Độc Cô Dạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-38.html.]
Độc Cô Dạ mặt không biểu tình, chậm rãi lấy ra trong tay áo một cây địch bằng ngọc bích trắng, hoàn mỹ không tì vết, ngón tay mềm mại vuốt ve, hướng Hiên Viên Dịch thản nhiên thi lễ một cái, đưa địch lên miệng, nhẹ nhàng thổi.
Tri âm tri kỷ tâm tình, vạn mộc phùng xuân đua nhau sinh trưởng.
Tiếng địch uốn lượn vang lên, như nước chảy, như gió xuân, đi đến đâu như lan toả cảnh xuân sắc tới đó, nước chảy róc rách, bướm lượn mây bay, gió mát phất qua, hương thơm thấm vào tận ruột gan, quả thực khiến người ta mê đắm trong đó, như si như say không muốn tỉnh lại.
Tiếng địch của Độc Cô Dạ thật tuyệt mĩ, không tầm thường.
Lưu Nguyệt khép hờ hai mắt lắng nghe, nàng vốn không có cái gọi là khả năng cảm thụ âm nhạc, bất quá Mộ Dung Lưu Nguyệt trước kia một tay cầm nghệ không tồi, đối âm luật cũng có hiểu biết, nàng kế thừa năng lực này, nên có thể nhận biết được sự huyền diệu của tiếng địch này.
Xuân phong quất vào mặt, vạn vật giống như đắm chìm trong bản nhạc tuyệt vời này, từ từ ngủ say, lặng lặng, lẳng lặng ngủ thiếp đi, không muốn tỉnh lại.
Ngủ say? Lưu Nguyệt vốn khép hờ mắt đột nhiên rùng mình, mở to mắt, âm thanh này không bình thường.
Tiếng địch này mang theo lực lượng mê hoặc lòng người, âm sắc này đã muốn tới cực hạn, ma huyễn cũng hoà tới cực hạn, nói cách khác, đây chính là thôi miên, là sở trường của nàng trước kia.
Dùng tiếng địch thôi miên người khác, Độc Cô Dạ chính là có ý đồ như vậy.
Hơi nhìn lướt qua đám người Nhị hoàng tử, ai ai cũng đã nhắm mắt lại, thư thái thư thái nghe, thậm chí còn có người gật gật đầu, Hiên Viên Dịch ngồi trên cao kia, lúc này thần tình tươi cười, khép hờ mắt nghe, giống như đã hoàn toàn chìm đắm trong giai điệu động lòng người này.
Người trong đại điện, đã không còn ai tỉnh táo.
Âm nhạc có thể mê hoặc người, Lưu Nguyệt cũng không quá ngạc nhiên.
Âm nhạc, ẩn chứa ma lực mê hoặc rất mạnh.
Nhíu mày, Lưu Nguyệt nhìn thẳng Độc Cô Dạ, lúc này đang nhìn nàng.
Trong đôi mắt hắc lam không có kinh dị, không có kỳ quái, càng không e ngại, chỉ như vậy nhìn nàng, không hề có cảm xúc nhìn nàng.
Lưu Nguyệt nhất thời hơi nhíu mày, Độc Cô Dạ khinh thường nàng, cư nhiên khinh rẻ một cao thủ thôi miên là nàng.
Ý niệm trong đầu còn chưa kịp xong, Hiên Viên Triệt đột nhiên ‘rầm’ một tiếng đứng dậy, cả người lãnh khốc đi nhanh đến góc đại điện, lấy một cái chung cổ trong dãy nhạc khí treo trên tường.