Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 24

Cập nhật lúc: 2024-12-02 21:34:42
Lượt xem: 0

Câu nói cực kỳ kiêu ngạo, lập tức đàn áp tất cả mọi lời nghị luận, đường cái vốn náo nhiệt đông đúc nháy mắt chỉ còn một mảnh yên tĩnh.

“Nhìn không giống một con bọ cánh cam, cũng không phải một bình hoa sứ dễ vỡ, hay là đã có chuẩn bị mà đến đây…….”(ý không phải mấy người bình thường, hay mấy cô tiểu thư yếu đuối)

“Mấy roi vừa quất hồi nãy, không đơn giản, không đơn giản…..”

Sau một khắc yên tĩnh, liều có người cúi đầu nói thầm thì.

Lưu Nguyệt nghe hết thảy, nhưng một tia động dung cũng không có, hơi hơi nhắm mắt lại, một bộ dạng cực kỳ thong thả.

“Là ai? Ai dám đến Tả tướng phủ chúng ta giương oai?” Lúc này, đại môn sơn son ầm ầm mở ra, một đội hộ vệ người cầm kiếm, kẻ nắm thương, một thân sát khí vọt ra.

“Chính là nàng ta.” Thủ vệ khi nãy bị đánh chảy m.á.u mặt, lập tức trỏ tay vào Lưu Nguyệt, trong mắt đầy oán giận: “Còn nói gì mà, chỉ cho tiến vào, không cho bước ra nữa.”

Trung niên nhân dẫn đầu thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, căm tức nhìn Lưu Nguyệt, lớn tiếng nói: “Thật to gan, dám công nhiên đến đây ẩu đả thủ vệ và phủ của ta, ngươi xem Vương pháp ra gì hả?”

Lưu Nguyệt khép hờ hai mắt, không thèm quan tâm mấy lời lý lẽ, nhìn như đã muốn ngủ gật rồi.

Trung niên nhân thấy vậy, lập tức giận dữ, vung tay lên lớn tiếng nói: “Lên, đánh, đánh gãy hai chân cho ta, trói lại giam trong chỗ lạnh nhất ở doanh trại quân đội, Tả tướng phủ chúng ta không phải nơi cho đứa trẻ con như ngươi tới càn rỡ.”

Lời vừa nói ra, mười mấy hộ vệ phía sau lập tức huơ vũ khí, vọt tới chỗ Lưu Nguyệt.

Mái tóc đen mượt, không có gió mà bay bay, Lưu Nguyệt trên mặt sát khí chợt lóe, trường tiên trong tay như tia chớp, quét ngang qua.

Một roi, quất ngang trời, khoảng khắc đó, chân chính nhìn như tia chớp nổ vang giữa không trung.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ nghe một tiếng ‘phịch’ lớn, quang mang màu đen chợt lóe qua, người chung quanh cái gì cũng không thấy, chỉ thấy bụi bay đầy trời.

Lưu Nguyệt nhìn vẫn như trước, nhắm mắt như đang suy nghĩ điều gì, không nhúc nhích.

Mà trước mặt nàng, hơn mười đại hán đều thẳng tắp bay đi xa, mà trên cổ họng, nhất tề in một đạo tiên ấn đỏ tươi.

Một roi, chính là một roi.

Mười mấy đại hán, không chịu nổi một kích.

Bị đánh tơi bời, mười mấy đại hán ôm cổ thống khổ quay cuồng, mặt toát đầy mồ hôi, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn.

Từ từ nhắm hai mắt, tựa lưng vào ghế dựa, Lưu Nguyệt chậm rãi lấy hai ngón tay vuốt ve trường tiên, trên khuôn mặt cực kỳ bình thường kia, hiện lên lạnh lùng, coi rẻ, cùng với tự cao tự đại.

“Xôn xao xôn xao.” Một đám người xem náo nhiệt xung quanh nhất thời ồn ào, nhìn Lưu Nguyệt bằng cặp mắt khác xưa, càng lùi về sau hai bước, thật là một nữ tử lợi hại.

Trung niên nam tử sắc mặt lúc này cực kỳ khó coi, một đám hộ vệ té trên mặt đất kêu thảm, chỉ còn một mình hắn đứng ở giữa, thật không ngờ xú nữ này lợi hại đến vậy.

“Ngươi là ai?” Nữ nhân lợi hại như vậy, hắn ở kinh thành chắc chắn phải nghe qua tên rồi chứ, hay đây là con cháu của võ tướng thế gia?

Không thèm trả lời, Lưu Nguyệt vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, người như hắn, không xứng để biết.

Không nói gì, nhưng so với có nói còn đả kích hơn, hoàn toàn coi thường, còn thảm hơn so với trực tiếp tát lên mặt trung niên nam tử.

Trung niên nam tử mặt càng xanh mét, nhưng lại không thể tìm được bậc thang đi xuống. (ý là không có lý do để lùi bước mà còn giữ được thể diện)

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-24.html.]

“ Hảo bổn sự.” Đúng lúc này, thanh âm thản nhiên vang lên, hai trung niên nam tử chậm rãi từ trong Tả tướng phủ đi ra, một người trong đó mở miệng khen.

“Lâm giáo đầu, nàng ta…..” Trung niên nam tử nhất thời như tìm được chỡ dựa, lập tức xoay người bước nhanh đến nghênh tiếp.

Người vừa cất lời, Lâm giáo đầu, phất phất tay: “Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”

Trung niên nam tử thấy vậy, nhất thời rất nhanh lui về một bên, thần tình cười lạnh nhìn Lưu Nguyệt, đây chính là hai người lợi hại nhất trong phủ bọn họ, tuyệt đối sẽ xử đẹp xú nha đầu này.

“Tiểu cô nương, vậy đừng trách chúng ta không khách khí.” Tiếng nói vừa dứt, Lâm giáo đầu cùng người bên cạnh, đột nhiên một người phi thân bay lên, chạy ra phía đường cái, mà Lâm giáo đầu lại rút ra lưỡi kiếm, hướng Lưu Nguyệt công kích tới.

Thủ đoạn của Lưu Nguyệt, bọn họ vừa rồi đứng sau cửa đã thấy, cho nên vừa ra tay, đã không chừa một đường sống.

Khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, Lưu Nguyệt cười lạnh, hắc tiên trên mặt đất, đột nhiên vút lên trời, đuổi theo người đang vọt ra ngoài kia, như một con hắc long.

Cùng lúc đó thân hình cũng vừa động, bày tay trắng nõn đầy đặn, chộp hướng Lâm giáo đầu, chỉ phong như điện, phương hướng quỷ dị khó lường cực kỳ.

Một thân sát khí dày đặc b.ắ.n ra, bao trùm toàn bộ không gian, giống như thực chất.

Lâm giáo đầu đứng mũi chịu sào, âm hàn sát khí kia cứ như Cửu điện Diêm La, làm hắn không chịu nổi, trong lòng hoảng hốt, nếu không phải người đã từng lăn lộn giữa bờ vực sống chết, chắc chắn không thể có được sát khí bậc này, nữ nhân này, nữ nhân này……“Xôn xao xôn xao.” Một đám người xem náo nhiệt xung quanh nhất thời ồn ào, nhìn Lưu Nguyệt bằng cặp mắt khác xưa, càng lùi về sau hai bước, thật là một nữ tử lợi hại.

Trung niên nam tử sắc mặt lúc này cực kỳ khó coi, một đám hộ vệ té trên mặt đất kêu thảm, chỉ còn một mình hắn đứng ở giữa, thật không ngờ xú nữ này lợi hại đến vậy.

“Ngươi là ai?” Nữ nhân lợi hại như vậy, hắn ở kinh thành chắc chắn phải nghe qua tên rồi chứ, hay đây là con cháu của võ tướng thế gia?

Không thèm trả lời, Lưu Nguyệt vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, người như hắn, không xứng để biết.

Không nói gì, nhưng so với có nói còn đả kích hơn, hoàn toàn coi thường, còn thảm hơn so với trực tiếp tát lên mặt trung niên nam tử.

Trung niên nam tử mặt càng xanh mét, nhưng lại không thể tìm được bậc thang đi xuống. (ý là không có lý do để lùi bước mà còn giữ được thể diện)

“ Hảo bổn sự.” Đúng lúc này, thanh âm thản nhiên vang lên, hai trung niên nam tử chậm rãi từ trong Tả tướng phủ đi ra, một người trong đó mở miệng khen.

“Lâm giáo đầu, nàng ta…..” Trung niên nam tử nhất thời như tìm được chỡ dựa, lập tức xoay người bước nhanh đến nghênh tiếp.

Người vừa cất lời, Lâm giáo đầu, phất phất tay: “Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”

Trung niên nam tử thấy vậy, nhất thời rất nhanh lui về một bên, thần tình cười lạnh nhìn Lưu Nguyệt, đây chính là hai người lợi hại nhất trong phủ bọn họ, tuyệt đối sẽ xử đẹp xú nha đầu này.

“Tiểu cô nương, vậy đừng trách chúng ta không khách khí.” Tiếng nói vừa dứt, Lâm giáo đầu cùng người bên cạnh, đột nhiên một người phi thân bay lên, chạy ra phía đường cái, mà Lâm giáo đầu lại rút ra lưỡi kiếm, hướng Lưu Nguyệt công kích tới.

Thủ đoạn của Lưu Nguyệt, bọn họ vừa rồi đứng sau cửa đã thấy, cho nên vừa ra tay, đã không chừa một đường sống.

Khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, Lưu Nguyệt cười lạnh, hắc tiên trên mặt đất, đột nhiên vút lên trời, đuổi theo người đang vọt ra ngoài kia, như một con hắc long.

Cùng lúc đó thân hình cũng vừa động, bày tay trắng nõn đầy đặn, chộp hướng Lâm giáo đầu, chỉ phong như điện, phương hướng quỷ dị khó lường cực kỳ.

Một thân sát khí dày đặc b.ắ.n ra, bao trùm toàn bộ không gian, giống như thực chất.

Lâm giáo đầu đứng mũi chịu sào, âm hàn sát khí kia cứ như Cửu điện Diêm La, làm hắn không chịu nổi, trong lòng hoảng hốt, nếu không phải người đã từng lăn lộn giữa bờ vực sống chết, chắc chắn không thể có được sát khí bậc này, nữ nhân này, nữ nhân này……

Loading...