Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 154
Cập nhật lúc: 2024-12-03 21:31:15
Lượt xem: 1
Xuôi theo dòng nước, thuyền nhỏ chở năm người đi vào Ngàn Năng Sơn.
Liên miên phập phồng, cây cối xanh tươi, những bụi cây thấp bé từ khi tiến vào rừng đã không còn thấy, càng đi sâu vào, chỉ toàn là những gốc cây to lớn che khuất cả bầu trời, nhìn không thấy ngọn đâu.
“Cây thật lớn.” Ngạn Hổ ở đuôi thuyền, vừa chèo thuyền vừa nhìn cây cối hai bên sông, líu cả lưỡi.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Rất được.” Mộ Dung Vô Dịch ngồi ở giữa thuyền nhìn cảnh sắc xung quanh, bình phẩm một câu.
Ánh dương màu vàng rọi qua những tán lá, từng luồng sáng chiếu xuống, xuyên qua lá cây xanh biếc, ánh sáng tràn đầy màu sắc, sức sống trào dâng, loại sức sống mà ở nơi khác không thể nào có.
“Quả thật khó gặp.” Hiên Viên Triệt gật đầu.
“Khó gặp còn rất nhiều, chỉ sợ mọi người không dám gặp.” Hai tay khoanh trước ngực, Lưu Nguyệt đứng ở đầu thuyền, vẻ mặt không thoải mái giống như Hiên Viên Triệt, hàng mi nhíu lại.
Nhưng thấy nàng một thân trang bị bó sát người, cổ tay, cổ chân, đều lấy mảnh vải cột quần áo vào, không để lộ một khe hở nào, trên đùi bên hông đều cắm đầy chủy thủ sắc bén. Lúc này đang đứng ở đầu thuyền nhìn cảnh vật trước mắt, sắc mặt lạnh như băng.
Gần bờ sông, cây cối cao thấp mọc đầy, vô số dây leo quấn quanh những cây to lớn, lá rụng dày thành từng tầng trên mặt đất, một loại mùi hương hư thối lan tràn trong không gian, một mùi hương u ám. Rừng mưa này còn thâm u hơn so với cái nàng đã đi qua.
“Nguyệt, không cần phải…”
“Nói cho ta biết, rốt cuộc muốn tìm cái gì vậy?” Không có quay đầu lại, Lưu Nguyệt chặn ngang lời nói của Hiên Viên Triệt, nhíu mày trầm giọng nói.
Nàng phải biết mục tiêu của họ là gì mới có thể tính toán mức độ nguy hiểm khi đi vào rừng nhiệt đới, nàng không sợ nơi này, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ sầm sập xông vào.
Hiên Viên Triệt nhận ra sự lãnh trầm trong lời nói của Lưu Nguyệt, đứng dậy đi tới bên cạnh nàng, suy tư trong giây lát, nói : “Long Vương đan, nghe nói là nội đan ngàn năm của long xà, và mật của vương hậu Lả lướt ngư.”
Long xà ngàn năm? Lả lướt ngư? Đó là cái thứ quỷ quái gì?
** Vâng, sau một hồi ngâm cứu, ta đã tìn ra Lả lướt ngư chính là cá cọp, hay còn gọi là cá Piranha.
Lưu Nguyệt nhíu nhíu mày, trong đầu chợt lóe linh quang, hơi nhíu mi, nàng nàng liền hiểu được, Long xà ngàn năm, Lả lướt ngư là cái gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-154.html.]
SHIT, cư nhiên mục tiêu chính là bá chủ của rừng nhiệt đới.
Khó trách nhiều năm như vậy lại không có bất kì ai lấy được hai vật này, cư nhiên là chúng nó, loài động vật sinh hoạt ngay trung tâm rừng mưa.
Hàm răng nghiến lại. Nhớ lại năm nàng một thân trang bị hiện đại chống lại hai đại bá chủ, còn gặp nhiều khó khăn, giờ cư nhiên lại đi đối phó với chúng.
Chậm rãi quay đầu, Lưu Nguyệt mặt không chút thay đổi nhìn Mộ Dung Vô Địch cùng Thu Ngân và Ngạn Hổ, trầm giọng nói : “Ta chỉ nói một lần, các ngươi ở lại đây, còn có thể toàn mệnh trở về, nếu không, đã đi là không còn đường quay lại.”
Lạnh như băng mà vô cùng cứng rắn, không mang theo chút hơi thở của con người.
Vừa nói ra, Mộ Dung Vô Địch, Thu Ngân, Ngạn Hổ, sắc mặt đều thay đổi.
Nhưng, chỉ trong chốc lát, ba người đều nhìn về phía Lưu Nguyệt lắc đầu. Bọn họ biết nguy hiểm, nhưng bọn họ nhất định phải đi.
“Nguyệt.” Hiên Viên Triệt lúc này hơi nhíu mày nhìn Lưu Nguyệt.
Từ khi đi vào rừng mưa, bao phủ quanh Lưu Nguyệt là không khí lạnh như băng.
Đó là một loại lãnh khốc đến tuyệt đối, một loại hắc ám sinh sôi trên người Lưu Nguyệt, cảm giác nói không nên lời, nhưng hắn chính là cảm giác thấy như vậy.
Giống như Ngạo Vân thái tử – Độc Cô Dạ tới chúc mừng đại thọ ngày ấy, cùng hắn đối đầu, Lưu Nguyệt nhúng tay, tiếng đàn tràn lan, cái loại sát khí tử vong ấy, tuy rằng hiện tại cảm giác hắc ám trên người không có nặng nề như tiếng đàn ngày ấy, nhưng nó vẫn chậm rãi lan tỏa, chậm rãi chui từ mặt đất lên, sinh sôi.
Không thích, rất không thích.
Lưu Nguyệt nghe tiếng, liếc mắt nhìn Hiên Viên Triệt một cái, không nói gì, chỉ quay đầu nhìn đám người Mộ Dung Vô Địch, trầm giọng nói : “Được, đến lúc đó cũng đừng trách ta thấy c.h.ế.t không cứu.”
Dứt lời, quay ngoắt đi, nhảy lên bờ.
Hảo tâm khuyên nhủ đã nói rồi, muốn hay không, chính là do bọn họ quyết định.