Xuyên Không Ta Phải Lòng Tuyệt Sắc Vương Gia - Chương 150
Cập nhật lúc: 2024-12-03 21:29:18
Lượt xem: 1
“Tuyết Thánh quốc cùng Hậu Kim quốc , thế không thể không đối đầu, thật tốt.” Nữ tử đang ngồi cạnh nói ra một câu, hiện lên một chút vui sướng khi có người gặp họa. Khóe miệng khẽ mỉn cười
Dung mạo tuyệt sắc , không phải Lưu Nguyệt thì có thể là ai?
Bên cạnh là Hiên Viên Triệt, Mộ Dung Vô Địch và Đỗ Nhất, nghe xong không khỏi đồng loạt cười.
“Đáng tiếc, tiểu tử kia lại có thể chạy thoát .” Mộ Dung Vô Địch thở dài một tiếng.
Sự việc tốt đẹp như vậy mà cuối cùng thái tử Hậu Kim quốc Thần Phi cư nhiên còn không thể ngay lập tức bắt được Vân Triệu, quả thực cực kì vô dụng.
Nếu bắt được Vân Triệu, Hậu Kim cùng Tuyết Thánh quốc chắc chắn muốn không lâm vào thế không thể không đối đầu thật sự rất khó.
“Vô phương, trốn chạy thì phải trốn chạy thật tốt.” Hiên Viên Triệt lắc lắc chiếc đũa cười hướng Lưu Nguyệt, gắp thêm một chút đồ ăn.
Nếu ngay cả trường hợp như vậy đều ứng phó không được , Tuyết Thánh quốc xem ra cũng không thể xưng bá một phương .
“Các ngươi nói hai quốc gia sẽ xảy ra chiến tranh, chúng ta phải dự trữ hàng hóa gì mới là có lợi ?” Hiên Viên Triệt vừa dứt lời, trong tửu lâu đột nhiên có người nói một câu.
Lời này rơi xuống, không khí ồn ào, náo nhiệt lập tức hạ xuống không ít, không ít thương nhân đều bắt đầu suy nghĩ rồi đứng lên, thương nhân có lợi lớn , chiến loạn chính là một cái mảnh đất thật tốt , nhiều cơ hội.
Lưu Nguyệt nghe vậy bĩu môi nở nụ cười, đánh đi, đánh đi, nhiều trò vui sôi động a , không uổng công nàng vì bọn họ mà chế tạo ra một cơ hội tốt như vậy , nếu không có động tĩnh, thật sự là phải xin lỗi nàng a.
Vân Mộng Hạ Vũ
Một bên Hiên Viên Triệt thấy Lưu Nguyệt cười cáo già, không khỏi lắc đầu cười gắp thêm cho Lưu Nguyệt nhiều đồ ăn,Hậu Kim quốc cùng Tuyết Thánh quốc đại loạn , hai nước giao tranh, bọn họ ở giữa đục nước béo cò (ở giữa hưởng lợi ).
“Thiếu gia, Thiếu phu nhân.” Trong lòng chính làm này niệm, bên tai đột nhiên truyền đến hai tiếng la khàn khàn tràn đầy kích động.
Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt vừa nghe đồng thời hơi nhướng mi, thanh âm này . . . . . . Nhất thời quay đầu.
Phía sau, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ, dáng người mặc thường phục, sắc mặt bình tĩnh, nhưng cặp mắt kia lại toát ra sự kích động cực kỳ .
Ba năm không thấy , lúc này tận mắt nhìn thấy Vương gia hoàn toàn không tổn hao chút gì , tâm tình kích động, không tin tức nào có thể bằng được .
Gánh chịu ba năm , tâm rốt cục có thể buông xuống.
Hiên Viên Triệt nhìn trước mắt, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ bốn mắt đều đỏ, khóe miệng chậm rãi hiện lên vẻ tươi cười, tay điểm điểm mặt bàn, ý bảo hai người ngồi xuống một bên, nói: “Như thế nào đến đây?”
Tiếng rất bình thường, nhưng lại tràn đầy ôn hòa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ta-phai-long-tuyet-sac-vuong-gia/chuong-150.html.]
Thu Ngân, Ngạn Hổ tâm tình kích động, hắn nhìn ra được , cảm nhận được , nhìn thấy bọn họ hắn cũng thật cao hứng, vui vẻ.
Thu Ngân và Ngạn Hổ cũng không nhiều lời, trực tiếp không thêm một tiếng liền ngồi xuống rồi giải thích.
“Lão gia cùng phu nhân, sai chúng ta truyền tin đến.” Thu Ngân vừa ngồi xuống lập tức lấy từ trong lòng ra một bức thư tín, đưa cho Hiên Viên Triệt.
Việc này căn bản không cần hai người họ tự mình tới, chính là bọn họ vừa nghe Vương gia đã trở lại, dù thế nào cũng muốn tự mình đến, bọn họ chờ không kịp .
Hiên Viên Triệt tiếp nhận thư tín, rất nhanh, hai mắt nhanh chóng đọc thư, trên mặt hiện lên một chút ấm áp tươi cười, cả người đều ôn nhu nhìn xuống dưới.
“Cha mẹ khoẻ không?”
Một bên hỏi, một bên cầm trong tay thư nhà đưa cho Lưu Nguyệt ở bên cạnh đang im lặng.
“Lão gia cùng phu nhân đều tốt lắm, chính là nghĩ đến thiếu gia và thiếu phu nhân, hận không thể lập tức nhìn thấy hai người.” Ngạn Hổ nhanh chóng trả lời.
“Đúng vậy, phu nhân còn nói ba năm không nhìn thấy thiếu phu nhân, không biết dáng vẻ trưởng thành đã thay đổi như thế nào nữa, không thể tưởng tượng ra trong lòng được.” Thu Ngân nhìn Lưu Nguyệt nói tiếp một câu.
Lưu Nguyệt nghe lời nói, mỉm cười, không nói gì.
Ba năm trước đây, sau khi nàng đi biên quan, kinh đô Thiên Thần quốc vẫn không có gì thay đổi, không có Hiên Viên Triệt , Thiên Thần quốc không còn lí do gì để nàng quay về .
Hiên Viên Triệt thấy vậy hơi hơi lắc đầu, đưa tay cầm lấy tay của Lưu Nguyệt , ánh mắt lại hiện lên một tia thật sâu ôn nhu.
Hắn đối với Lưu Nguyệt, hắn hiểu được nàng.
Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn thẳng Hiên Viên Triệt, trong ánh mắt hiện lên nét cười, thực hiểu được, bọn họ hiểu được tâm tư đối phương, thời điểm đầu tiên bốn mắt gặp nhau, liền hiểu được.
“Trở về nói cho cha mẹ, phải đợi ta thêm một thời gian nữa ta mới trở về.” Nắm tay Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt mỉm cười nhìn Thu Ngân cùng Ngạn Hổ nói.
Thu Ngân và Ngạn Hổ nghe vậy sửng sốt, đồng loạt trừng mắt nhìn Hiên Viên Triệt.
Còn đợi một thời gian mới chịu trở về, vì cái gì?
Lưu Nguyệt cũng hơi sửng sốt, nàng còn tưởng rằng ba năm chưa về, Hiên Viên Triệt chắc sẽ nhớ nhà rất nhiều, sẽ nhanh chóng thúc ngựa ngày đêm để về Thiên Thần quốc , tại sao bây giờ còn không đi về ngay ?